Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 714 : Vệ - đổng trở mặt

Ngày đăng: 04:20 30/04/20


Tề Tiểu Tô nhìn thấy dáng vẻ này của anh, hai từ trúng đạn cứ thế nghẹn lại trong cổ họng, vốn không dám nói ra.



Hình như anh đang rất tức giận.



Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Tiêu rồi, chỉ số tức giận này đã đạt đến đỉnh điểm.” Thiếu soái nhà nó phải gánh tội này, xem ra không hay rồi.



Tề Tiểu Tô dừng lại một chút, vẫn thay Vệ Thường Khuynh giải thích một câu: “A Khuynh đuổi theo một gã khác rồi, gã đó nhìn có vẻ là người có thân thủ giỏi nhất cũng là kẻ xảo quyệt nhất...” Vì là kẻ cơ mưu nhất, xảo quyệt nhất, thế nên vừa nhìn thấy tình thế không đúng liền lập tức chạy trước. Tuyệt đối không thể để gã đó chạy mất được.



Thế nên việc Vệ Thường Khuynh đuổi theo, cô cũng chẳng hề thấy có gì là không đúng. Hơn nữa cô cũng không phải là dạng liễu yếu đào tơ.



Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của Đổng Ý Thành, dường như việc Vệ Thường Khuynh để cô ở lại đây còn mình lại chạy ra ngoài là một chuyện không thể tha thứ được.



“Để gã đó chạy mất thì đã sao chứ? Người chạy mất rồi có thể tìm kiếm sau, nhưng lỡ như em xảy ra chuyện thì sao?” Đổng Ý Thành trầm giọng nói: “Không, bây giờ em đã bị thương rồi! Không lẽ bắt gã đó, quan trọng hơn an nguy của em hả?”



Anh không thể tha thứ được!



“Anh, không phải như vậy, vết thương trên tay em là trước khi anh ấy rời đi...”



“Cậu ta ở đây, còn để em bị thương?”



“Cũng không phải, lúc đó anh ấy bảo vệ em, nếu không phải có anh ấy bảo vệ em, thì không chỉ tay em bị thương, nói không chừng phần lưng cũng đã trúng đạn...”



Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Không nỡ nhìn, tiêu rồi.” Đang yên đang lành nói ra từ trúng đạn làm gì chứ?



Quả nhiên, đôi mắt của Đổng Ý Thành trừng lên.“Trúng đạn?”



Hai chữ này, dường như anh thốt ra giữa các kẽ răng vậy.



Được, được, được lắm, anh chàng có thể đánh bại anh đó, ở bên cạnh cô, còn để cô trúng đạn.



Tề Tiểu Tô lại dừng lại một chút.“Anh, không phải như anh nghĩ đâu...”



Không phải do Vệ Thường Khuynh không bảo vệ cô, mà là cô cũng muốn bảo vệ anh ấy. Giữa cô và Vệ Thường Khuynh, dường như không còn là kiểu từ ngữ có thể giải thích rõ ràng được.



Nhưng, cái mà Đổng Ý Thành nhìn thấy chính là vết thương của cô.




Ai đó làm ơn nói cho cô biết, mọi việc sao lại phát triển thành ra như vậy chứ?



Cô còn tưởng hai người này đã bắt đầu hiểu nhau hơn rồi chứ! Hơn nữa, rõ ràng họ đã đi đến thống nhất thỏa thuận gì đó rồi không phải sao? Bản thân cô cũng có thể đoán được, anh cô chắc đã đồng ý gia nhập đội Ám Mang của Thiếu soái!



Vậy, bây giờ họ chắc cũng đã được xem là quan hệ cấp trên cấp dưới, quan hệ chiến hữu, sau này lúc có nhiệm vụ, sẽ cùng nhau kề vai chiến đấu, bây giờ hai người lại giống hệt như kẻ thù đánh nhau như vậy, thật sự không ảnh hưởng gì sao?



Theo như trước kia Thiếu soái nói, Ám Mang là chỗ tốt nhất dành cho Đổng Ý Thành.



Nếu nói kiểu biểu hiện này của Đổng Ý Thành khiến Vệ Thiếu soái vẫn luôn rất nghiêm khắc cảm thấy không đạt chuẩn, xóa anh ấy khỏi đội, vậy phải làm sao?



Lòng cô đang rối như tơ vò, bên cạnh còn có một Hồng Tinh từ đầu đến cuối vẫn dùng ánh mắt si mê nhìn hai anh chàng cao to tuấn tú đó đánh nhau, giống như một fan cuồng vậy.



Nếu cứ tiếp tục đánh như thế, có khi nào có người đến không! Động tĩnh bên này của họ lớn như thế, chắc cũng sẽ có người phát hiện. Trước khi có người đến, không lẽ không phải nên mau chóng xử lý chỗ này sao?



“Hai người đừng đánh nữa!”



Cô lại hét lên một câu, nhưng hai anh chàng này đánh quá hứng khởi, không ai chịu dừng tay.



Tề Tiểu Tô trừng mắt, đột nhiên ôm lấy cánh tay của mình khuỵu xuống: “Ôi đau quá!”



Giống như bị điểm huyệt vậy, động tác của hai anh chàng đang đánh nhau hăng hái khó mà tách ra được này đồng thời chậm lại, sau đó dừng hẳn, đồng thời nhìn về phía cô.



“Tiểu Tô!”



“Đau ở đâu?”



Tề Tiểu Tô nhất thời rất giận cũng rất buồn cười: “Đau đầu!”



Họ cứ tiếp tục đánh nhau như thế, không phải cô sẽ phải đau đầu vì không biết phải làm gì mới tốt sao?



Vệ Thường Khuynh lạnh lùng quét mắt qua Đổng Ý Thành một cái.



Đổng Ý Thành xụ mặt không nói lời nào.