Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 715 : Cảnh tượng cảm động
Ngày đăng: 04:20 30/04/20
“Anh, chân của Hồng Tinh bị trật khớp rồi, anh giúp cô ấy xem thử trước đi?” Tề Tiểu Tô không biết phải làm sao.
Đổng Ý Thành nhìn sang Hồng Tinh một cái, lại nhìn lên vết thương trên cánh tay và chân của cô. Ý tứ đó Tề Tiểu Tô hiểu rất rõ, đây là nói cô cũng đang bị thương, còn nghiêm trọng hơn Hồng Tinh nhiều nữa.
Tề Tiểu Tô khụ khụ. Vết thương của cô bây giờ cũng không tiện xử lý, cũng không thể vào không gian lấy bông băng, băng bó lại một lần nữa được.
Hơn nữa, cô còn phải thương lượng với Vệ Thường Khuynh một chút phải xử lý hai người này như thế nào.
Gã đàn ông mà Vệ Thường Khuynh xách về rõ ràng đã mất mạng, Đổng Ý Thành vẫn chưa để ý thấy, anh đánh gã đàn ông cao to đó cũng đã gần chết, nhưng dù sao vẫn chừa lại một chút sức lực, có thể đối với Đổng Ý Thành mà nói, lấy mạng của đối phương là quá nghiêm trọng, dù gì anh vốn cũng không biết chuyện của Hệ thống Tiểu Nhất và không gian.
Cô vẫn chưa nói gì, Vệ Thường Khuynh đã bước đến, quỳ xuống, kiểm tra vết thương trên đùi cô.
“Không sao, chỉ là vết thương phần mềm thôi.” Tề Tiểu Tô khẽ nói.
Đôi môi mỏng của Vệ Thường Khuynh mím chặt, cằm dưới cũng căng cứng.
Có thể nhìn ra tâm trạng của anh đang cực kỳ kém.
Dù gì cô cũng đã thật sự bị thương. Lúc anh rời đi quả đúng như những gì Tề Tiểu Tô suy đoán, gã bỏ chạy đó là kẻ gian xảo nhất, hơn nữa chắc cũng là người nhìn thấy nhiều nhất, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát, bằng không sau này Tiểu Tô sẽ càng nguy hiểm hơn, đối phương sẽ dồn thêm nhiều sự chú ý lên người cô. Và gã đó chưa chắc cô có thể đuổi kịp, thế nên anh đã đuổi theo hắn.
Lúc đó anh biết ở đó còn hai người giao cho cô ứng phó.
Nhưng theo Vệ Thường Khuynh thấy, cô vốn cũng không phải người yếu đuối, cô vốn rất cần kinh nghiệm thực chiến, thế nên tuy anh cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn rất kiên quyết rời đi, để cô một mình ở lại đây.
Với kinh nghiệm nhiều năm trong quân đội, cùng kinh nghiệm trước đây dẫn dắt nhiều binh lính như vậy, anh không cảm thấy quyết định này của bản thân có gì không đúng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cô bị thương, trái tim của anh lại khó chịu hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng. Không cần Đổng Ý Thành trách mắng, trái tim của anh cũng đã thắt chặt.
Lần đầu tiên Vệ Thường Khuynh nảy sinh nghi ngờ về bản thân.
Có phải cô gái của mình thật sự không thể đối đãi giống như binh lính của mình? Anh đối với Tiểu Tô, có phải thật sự đã quá hà khắc, vẫn không đủ nuông chiều sao?
Như vậy, có khi nào trái tim cô sẽ nguội lạnh, rời bỏ anh mà đi không?
Lần đầu tiên Vệ Thiếu soái thấy hoang mang.
Ơ, quả thật là không nhìn thấy.
Chẳng trách nơi này thật sự cả một bóng người cũng không có, tin chắc những người khác đều tuân thủ quy tắc, đã nhìn thấy dòng chữ trên tường, chỉ có họ là không nhìn thấy.
“Chúng tôi bị tập kích dồn vào chỗ này.” Vệ Thường Khuynh trầm giọng nói: “Vợ sắp cưới của tôi, còn cô gái này nữa cũng vì thế mà bị thương.”
“Bị tập kích?”
Mọi người bàn tán xôn xao.
“Là hai người đàn ông đang nằm dưới đất đó sao? Ơ, hình có vẻ giống như là người ngoại quốc?”
“Người ngoại quốc chạy đến đây ăn cướp?”
Có người muốn bước đến nhìn hai người đó, Vệ Thường Khuynh đã bước đến trước, ngăn họ lại.
“Hai gã này là tội phạm truy nã quốc tế, có lẽ vì tôi nhận ra chúng, thế nên mới làm chúng nảy sinh lòng giết người. Bây giờ cả hai đều bị chúng tôi đánh ngất rồi, đã báo cảnh sát, mọi người tốt nhất nên giải tán trước đi, Lũng Vân Tự không sao cả, đây chỉ là một chuyện tình cờ thôi.”
Mọi người cứ thế bị anh làm lay động, thật sự rất nhanh đã giải tán hết. Vệ Thường Khuynh đứng đó, khí thế thẳng tắp như một thanh khiếm, thật sự không có ai dám không nghe lời anh tiến đến nhìn hai gã kia cả.
Mấy vị hòa thượng thấy cũng không ảnh hưởng gì đến Lũng Vân Tự, nên cũng không nhiều lời. Chỉ là có một người nhìn lên mái nhà một cái, Tề Tiểu Tô đã nhanh nhẹn nói: “Sư phụ, mấy gian nhà này con thấy cũng đã hơi cũ rồi, không biết có thể quyên chút tiền hương hỏa tu bổ lại mấy gian phòng này không?”
Vị hòa thượng đó nhìn cô một cái, hai tay chắp lại, nói một câu a di đà phật, sau đó nói với cô: “Chuyện này có thể bàn sau, vết thương của thí chủ cần được xử lý trước một chút phải không? Trong chùa có hộp y tế.”
Tề Tiểu Tô thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thật cảm ơn sư phụ.”
Vệ Thường Khuynh nháy mắt với cô, tỏ ý cô không cần lo lắng. Tề Tiểu Tô liền biết tạm thời anh phải ở lại đây xử lý, nên liền nói với Đổng Ý Thành: “Anh, anh dìu Hồng Tinh cùng đi nhé.”
“Ừm.”
Đổng Ý Thành kéo Hồng Tinh dậy, Hồng Tinh kêu lên một tiếng, anh nhíu mày, dứt khoát bế cô ta lên.