Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 716 : Làm chồng sắp cưới thì không được

Ngày đăng: 04:20 30/04/20


Đợi họ rời khỏi, Vệ Thường Khuynh lấy điện thoại ra gọi đi.



Còn Tề Tiểu Tô thì cố gắng kéo dài thời gian.



Vết thương trên đùi cô tự mình xử lý, bằng không Vệ Thường Khuynh nhìn thấy người đàn ông khác giúp cô xử lý vết thương ở đùi chắc sẽ lại nổi cơn ghen mất. Còn vết thương trên cánh tay thì không thể để các sư phụ trong chùa nhìn thấy được, dù sao cũng là trúng đạn.



Chân của Hồng Tinh bị trật khớp, nhưng vừa khéo các sư phụ trong chùa có rượu thuốc gia truyền, nghe nói là do lão sư phụ đích thân ngâm, cực kỳ công hiệu, khóe môi của cô ta mấp máy, vốn muốn nhờ Đổng Ý Thành giúp cô ta nắn lại, nhưng Đổng Ý Thành đã đi rửa tay, bước về phía Tề Tiểu Tô.



“Vết thương trên tay để anh băng bó.”



Đổng Ý Thành nắm lấy cánh tay cô.



Tề Tiểu Tô len lén thè lưỡi. Anh cô mãi từ lúc nãy cho đến bây giờ vẫn xụ mặt, đen như Bao Công vậy, từ đầu đến cuối không có lấy một nụ cười, cảm giác cũng đáng sợ thật.



Cô không dám nhúc nhích.



Đổng Ý Thành tuy xụ mặt như Bao Công, như động tác tay vẫn rất dịu dàng, bỏ phần bông băng dính máu ra, vừa nhìn thấy vết đạn mơ hồ giữa máu thịt, hơi thở của anh càng lạnh hơn.



“Không đau?” Ngữ khí của anh có chút miễn cưỡng.



“Đau.”



Tề Tiểu Tô thành thật đáp.



Sao có thể không đau được chứ? Trúng đạn mà.



“Vệ Thường Khuynh không thích hợp với em.” Đổng Ý Thành đột nhiên nói một câu, ngữ khí rất nghiêm túc: “Em đừng vội phản bác, cũng đừng vội nói thay anh ta, anh không nó nhân phẩm của anh ta không tốt, anh ta là thủ lĩnh trong quân đội, quả thật rất có năng lực, rất dũng cảm, nhưng làm bạn trai, làm chồng sắp cưới, anh ta không được.”



Đơn giản nói một câu, anh chính là không thể lý giải nổi vì sao Vệ Thường Khuynh có thể để Tề Tiểu Tô ứng phó với sát thủ mạnh như vậy, còn bản thân lại đuổi theo một tên đã bỏ chạy.



Người phụ nữ của mình nên đặt ở vị trí hàng đầu mới phải, bất luận thế nào đều nên bảo đảm sự an toàn cho cô.



Thấy anh ta cả một vết trầy xước nhỏ cũng không có, còn Tề Tiểu Tô thì lại phải chịu thêm hai vết thương!



Tề Tiểu Tô thở dài.
Đổng Ý Thành có chút tức giận, liếc nhìn cô ta một cái: “Liên quan đến cô à?”



Rầm một tiếng.



Hồng Tinh cảm thấy mặt của mình nóng bừng lên.



Đổng Ý Thành thấy mặt cô ta đỏ lên, nghĩ lại thấy bản thân cũng có chút quá đáng, ngữ khí có hơi miễn cưỡng nói: “Thật ngại quá, hiện tâm trạng tôi đang không được tốt. Để tôi cõng cô xuống dưới.”



Bất luận thế nào, một người đàn ông chân chính như anh không thể ức hiếp một cô gái như thế được.



Trái tim Hồng Tinh bấy giờ mới dễ chịu hơn một chút, nhưng vốn muốn tìm cơ hội xin số điện thoại của anh, nhưng lại bị một câu này của anh làm cho không dám nhắc đến nữa.



Đợi về đến bên dưới khu nhà trọ mà cô ta sống, xuống xe, thấy Đổng Ý Thành đóng cửa lại, cô ta chỉ cảm thấy nước mắt trong hốc mắt chực trào, như sắp rơi xuống.



Khó khăn lắm mới rung động, cứ thế trở thành người xa lạ sao?



Sau khi xe được lái đi, cô ta vẫn đứng yên tại chỗ rất lâu, mãi cho đến khi cảm thấy chân mình sắp không chịu nổi nữa, Hồng Tinh mới xoay người từng bước từng bước, định bước vào trong.



Nhưng chính vào lúc này, một chiếc taxi dừng lại bên cạnh cô ta, có người gọi cô ta lại.



“Là Hồng Tinh phải không?”



Hồng Tinh xoay người lại, nhìn thấy hai ông bà đang rất kích động, ăn mặc dường như là gia đình phú hào, bà lão thật sự đang hoa cả mắt, ngân ngấn nước mắt nhìn cô ta.



“Cháu là Hồng Tinh, ông bà là...”



Hai ông bà này, trước nay cô chưa từng gặp qua.



“Cháu gái, chúng ta là ông bà nội của con!”



Hồng Tinh hoàn toàn sững người.



Ông bà nội? Bố cô ta là cô nhi, thì lấy đâu ra ông bà nội chứ?