Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 725 : Còn có ai tới nữa

Ngày đăng: 04:20 30/04/20


Vật này trông rất giống hình dáng chiếc phi cơ của Vệ Thường Khuynh sau khi nó được ghép lại một nửa! Chính vì thế mà Tề Tiểu Tô cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài.



Nhưng rõ ràng cái phi thuyền này phải lớn hơn nhiều so với chiếc phi cơ được ghép một nửa của anh ấy!



Trước đó Vệ Thường Khuynh đã nghe thấy tiếng gọi của cô liền ném quả bóng vừa cướp đến tay cho Tô Á Thiên, sau đó anh quay người nhanh chân bước về phía cô.



“Chân em còn đang bị thương đấy, chạy nhanh như vậy để làm gì hả?” Thấy cô chạy tới chỗ anh, Vệ Thường Khuynh sầm mặt xuống, quát.



Tề Tiểu Tô nào còn để ý đến vết thương trên đùi nữa.



Cô giơ di động ra trước mặt anh. “Anh mau nhìn đi! Đây là cái gì?”



Vệ Thường Khuynh thấy được bức hình kia, con ngươi trong mắt anh hơi co lại, anh lập tức tóm lấy di động để xem cho kỹ hơn.



Hệ thống Tiểu Nhất kích động lên tiếng: “Nó cùng một loại với chiếc phi cơ của Thiếu soái, phi cơ Liên minh đời F6, một phi cơ hoàn chỉnh!”



Dù đã đoán được, nhưng khi nghe từ chính miệng Hệ thống Tiểu Nhất nói ra, Tề Tiểu Tô vẫn kích động đến mức suýt quên cả thở. Điều này có nghĩa là gì? Một phi cơ hoàn chỉnh đấy! Tức là bọn họ không cần mất nhiều thời gian đi tìm những mảnh vỡ kia nữa!



Vệ Thường Khuynh tỉnh táo hơn nhiều so với cô, anh nói luôn với Tiểu Nhất: “Kết nối với điện thoại của Nghiêm Tắc Thâm để xem trực tiếp xem!”



Hệ thống Tiểu Nhất làm ngay, Tề Tiểu Tô cầm điện thoại của mình ra, Hệ thống làm nó thành trạm trung chuyển, có thể để họ nghe thấy được mọi âm thanh ở công trường bên thành phố K, và trực tiếp nhìn thấy hình ảnh của chiếc phi cơ kia.



Nghiêm Tắc Thâm đang nói với Chúc Tường Viêm: “Thứ này quá lớn, để ở chỗ này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc xây dựng công trình, nhưng nếu muốn di chuyển nó đi chỗ khác cũng hơi phiền toái nhỉ?”



“Đúng là phiền toái thật, nhưng cũng không phải là không được, dùng xe kéo cỡ lớn đến là có thể làm được, nhưng trước tiên chúng ta phải tìm cho nó một nơi để phù hợp đã.” Chúc Tường Viêm nói tiếp. “Để em gọi điện thoại cho mấy đứa đi tìm địa điểm, rồi sẽ gọi một xe kéo cỡ lớn đến.”



“Được, cậu làm đi.”



Chúc Tường Viêm đi sang bên cạnh gọi điện thoại, Nghiêm Tắc Thâm thì tò mò đi vòng quanh chiếc phi cơ bằng kim loại này để nghiên cứu, vừa xem vừa tấm tắc nói kỳ lạ.




“Được, bọn con sẽ đặt phòng cho họ trước.” Nghiêm Tắc Thâm cúp điện thoại rồi nói với Chúc Tường Viêm: “Đặt thêm một phòng trong khách sạn nhé, Vệ thiếu và Tiểu Tô cũng muốn qua đây.”



“Bọn họ qua làm gì?”



“Hình như là có hứng thú với cái phi thuyền bằng kim loại kia, muốn đến xem một chút.” Nghiêm Tắc Thâm lắc đầu, đúng là tuổi trẻ thích gì làm nấy, vì cái thứ này mà sắp hết năm rồi còn chạy theo đến đây.



Lúc Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh đến đã qua giờ cơm tối. Nhưng cô cũng không ngờ chào đón mình là một cảnh tượng như vậy.



Trong một phòng riêng ở nhà hàng lớn thuộc thành phố K, Chúc Tường Viêm đang buồn chán, cúi đầu cầm điện thoại nói chuyện với bạn gái, Nghiêm Tắc thâm đã uống khá nhiều chén trà, Chúc Tường Đông thì tựa lưng vào ghế ngồi, đôi chân dài đặt lên một chiếc ghế khác, hắn mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là chiếc áo lông cừu đỏ thẫm, chiếc áo khoác dài đã treo lên móc trong phòng.



Tay hắn cầm một chiếc bật lửa, chốc chốc lại đánh lửa, rồi lại duỗi ngón tay ra đóng nắp lại. Hành động này cứ lặp đi lặp lại mà không thấy hắn hút một điếu thuốc nào.



“Chúc lão đại cai thuốc rồi à?” Nghiêm Tắc Thâm nói câu này hoàn toàn chỉ để cho có. Cai thuốc rồi còn mang theo bật lửa làm gì?



Nhưng Chúc Tường Đông lại trả lời rất thành thật: “Một nửa, lúc gặp mặt thì không hút, khi chỉ còn một mình thì hút rất nhiều.”



Lúc gặp mặt? Là chỉ lúc khi gặp người khác à?



Điện thoại di động của anh ta bỗng reo vang.



“Tiểu Tô, cô đến rồi à?”



Chúc Tường Đông đã đứng lên. “Vừa đúng lúc tôi muốn ra ngoài rửa tay, để tôi đón họ luôn cho.”



“… Được.” Nghiêm Tắc Thâm nhìn theo bóng dáng hắn đi ra cửa.



Vừa bước vào sảnh khách sạn, Tề Tiểu Tô đã nhìn thấy ngay Chúc Tường Đông.