Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 726 : Ôm?

Ngày đăng: 04:20 30/04/20


“Ôi!” Chúc Tường Đông nhìn thấy Tề Tiểu Tô liền đề giọng lên cao: “Nhìn xem ai thế này? Đây chẳng phải là thương thần Tề Tiểu Tô, Tề tổng đấy sao! Được Tề tổng hạ cố đến chơi, nhà hàng này thật là vinh hạnh! Mau đến cho ôm hôn kiểu Mỹ cái nào!”



Nói rồi, hắn giang hai tay, nhanh chân bước về phía Tề Tiểu Tô, nhìn dáng vẻ kia rõ ràng là thật sự muốn đến ôm cô một cái thật nồng nhiệt, như thể hắn hoàn toàn không nhìn thấy tay cô đang khoác vào khuỷu tay của Vệ Thường Khuynh vậy.



Tề Tiểu Tô tối xì cả mặt.



Chắc chắn tên Chúc Tường Đông này đang cố ý!



Trước kia gặp mặt cũng chưa từng thấy hắn làm quá lên như thế này bao giờ.



Cô còn chưa kịp có phản ứng thì đã bị Vệ Thường Khuynh kéo ra sau lưng, sau đó anh bước lên phía trước, nói: “Muốn ôm? Để tôi cho anh ôm một cái.”



Anh giang hai cánh tay ra, nghênh đón Chúc Tường Đông.



Tề Tiểu Tô mở to mắt nhìn, hai tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài đến nơi.



Hai gã đàn ông ôm nồng nhiệt? Cái quỷ gì thế này! Sao cô lại thấy nổi da gà khắp người thế này!



Nhưng hai tên đàn ông không thực sự ôm nhau, khi đến trước mặt đối phương, cả hai cùng đồng thời thu tay về, đem tay phải đưa ra phía trước…



Nắm lấy tay của đối phương.



“Hoan nghênh vào địa bàn của Chúc mỗ, Thiếu soái.” Chúc Tường Đông bóp chặt tay của Vệ Thường Khuynh.



“Không cần phải có cảm giác vinh hạnh đâu.” Vệ Thường Khuynh cũng dùng sức nắm lại.



Nhìn cả hai như đang rất nhiệt tình, hào phóng, nhưng trên thực tế Tề Tiểu Tô cảm thấy mình đang đổ mồ hôi lạnh. Bởi vì bọn họ cho cô cảm giác như thể một giây sau sẽ trở mặt đánh nhau vậy.



Nếu Chúc Tường Đông và Vệ Thường Khuynh thật sự đánh nhau thì người nào sẽ thắng nhỉ?



Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc chắn là Thiếu soái thắng.”
Vừa dứt lời, Vệ Thường Khuynh đã lườm cô: “Em đang bị thương, uống rượu cái gì?”



Tuy anh nói câu này không lớn, nhưng những người trong phòng đều nghe thấy, Chúc Tường Đông biến sắc: “Bị thương? Ai làm em bị thương?” Không phải hắn vẫn luôn gây rắc rối cho Nghê Hào sao? Mặc dù có một phần nguyên nhân là vì mình, nhưng phần lớn nguyên nhân hắn cũng vì Tề Tiểu Tô mà làm như vậy, hắn muốn Nghê Hào đến thân mình cũng lo không xong, như thế mới không có nhiều tâm sức nghĩ đến chuyện đối phó Tề Tiểu Tô.



Còn cả Bạch Thế Tuấn nữa, thỉnh thoảng hắn cũng ngáng chân Bạch Thế Tuấn một cái, chẳng lẽ bọn chúng lại phái người ra tay với Tề Tiểu Tô?



“Không phải Nghê Hào.” Tề Tiểu Tô nhìn sắc mặt Chúc Tường Đông biến đổi thì biết anh ta đang hiểu lầm, nên cô lắc đầu, nói: “Là rắc rối bọn tôi tự dính vào.”



Vệ Thường Khuynh nói: “Cảm ơn anh Chúc đây đã quan tâm đến Tiểu Tô. Hiện giờ cô ấy không thể uống rượu được, vậy chúng ta cùng uống đi.”



Hai người này bắt đầu mở chai uống rượu, Tề Tiểu Tô cũng không dám tùy tiện nói thêm gì nữa, nên đành dứt khoát chuyển chủ đề sang chuyện chiếc phi thuyền kia.



“Chúng tôi đã tìm được nơi tạm thời cất giữ chiếc phi thuyền kim loại kia rồi, ngày mai sẽ gọi xe kéo đến mang nó ra khỏi công trường. Hai người muốn đi xem à?”



“Vâng, em cảm thấy rất hứng thú với nó.”



Tề Tiểu Tô đang khó xử không biết phải mở miệng nói muốn thứ kia như thế nào, dù sao nó cũng quá lớn, cô phải giải thích sao về chuyện mình cần thứ đồ kỳ quái ấy để làm gì? Cho dù họ thật sự cho cô, nhỡ về sau đột nhiên nhớ tới rồi hỏi lại thì cô biết xử lý thế nào đây? Rồi họ lại còn muốn đến xem thì phải làm sao?



Nếu Vệ Thường Khuynh thực sự dùng nó thì sau này nếu họ muốn xem lại, cô đào đâu ra phi thuyền cho họ nhìn bây giờ?



“Vậy mai khi nào kéo vật kia đi, tôi sẽ đưa hai người qua xem.”



“Tôi muốn thứ đó.” Vệ Thường Khuynh vẫn đang ngồi uống rượu ở bên cạnh lại đột nhiên nói như vậy.



Đến ngay cả Tề Tiểu Tô cũng sửng sốt, anh cứ nói thẳng ra là mình muốn như vậy cũng được sao?



Anh em nhà họ Chúc nhìn sang Nghiêm Tắc Thâm, dù sao đây cũng là món đồ đào ra được từ công trường của tập đoàn Lập Hoa, chắc chắn phải do anh ta làm chủ rồi. Nghiêm Tắc Thâm trầm ngâm một hồi rồi nói: “Tôi không có vấn đề gì, nếu tin tức không bị rò rỉ ra ngoài, không bị chính phủ để mắt tới thì cậu cứ lấy thôi.”



“Đã lộ mất rồi…” Chúc Tường Viêm xấu hổ nói.