Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 860 : Đặc huấn điên cuồng
Ngày đăng: 04:22 30/04/20
Vệ Thường Khuynh nghẹn họng.
Vừa đau lòng, vừa mềm lòng.
Anh rất muốn xông vào đó, bế cô lên, ôm vào lòng, nói với cô, không luyện nữa, chúng ta đừng luyện nữa.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không nhúc nhích.
Tề Tiểu Tô không muốn anh thấy cảnh này, anh chỉ có thể làm như không hề biết, anh không thể phụ lại tấm lòng cô.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, nuốt nước mắt vào trong, rồi mới bước nhanh ra ngoài.
Kỳ đặc huấn của Ám Mang và Tề Tiểu Tô chính thức bắt đầu.
Đúng là cách huấn luyện điên cuồng, mỗi ngày đều giày vò họ như lột mất một lớp da. Hàng ngày, khi huấn luyện trong ngày kết thúc, họ cảm thấy cơ thể như bị cắt rời ra, không có phần nào trên cơ thể nghe theo sự chỉ huy của não bộ nữa.
Tề Tiểu Tô còn mệt hơn họ.
Bởi vì cô không chỉ phải đi học hai tiết trên trường, mà trên đường đi, còn phải đấu trí đấu dũng với đám thuộc hạ của Hạ Nông, trốn tránh chúng.
Nhưng vài ngày sau, cô tin rằng đối phương cũng biết cô mỗi ngày sẽ đến nghe giảng trong hai tiết.
Vốn dĩ đã chuẩn bị đủ cách, nhưng điều khiến cô bất ngờ là vài hôm sau, Hạ Nông lại triệu tập tất cả những người tới tìm cô quay về, không có động tĩnh gì nữa.
Điều này khiến Tề Tiểu Tô rất nghi ngờ, nhưng quả thực cô cũng không còn cách nào khác, không thừa hơi dư sức đi quan tâm Hạ Nông đang làm gì.
Cung Phiên Long cũng không có động tĩnh gì, cô tạm thời không để ý nữa.
Dù sao đồ cũng là của họ.
Cung Phiên Long chịu thiệt hại nặng như thế, cho dù vẫn còn tà tâm thì tạm thời cũng không thể có hành động gì đáng kể.
“Mau! Mau tăng tốc! Chú ý khống chế nhịp tim!” Tiếng hô của Đổng Ý Thành vang lên ngay trước mặt, bên cạnh là tiếng thở dốc nặng nề của đồng đội, ngày hôm nay, họ phải vác nặng hai mươi ki-lô-gam chạy mười ki-lô-mét, đã đến vòng cuối cùng rồi, huấn luyện mấy ngày nay thực sự có thể lột mất một lớp da của họ.
Chiếc điện thoại đặt trên giá để đồ bỗng reo lên.
Tề Tiểu Tô vươn tay ra lấy điện thoại, ấn nút nghe.
“Tiểu Tô.”
Chất giọng từ trong điện thoại truyền tới nhất thời khiến Tề Tiểu Tô giật mình, đến khi định thần lại mới biết là ai: “Dư Tây?”
Giọng của Bạch Dư Tây hơi khàn, nghe có vẻ như đang ở bên ngoài, Tề Tiểu Tô thậm chí có thể nghe thấy tiếng còi xe ô tô.
“Sao thầy đã xuất viện rồi?”
Anh ta bị thương nghiêm trọng như thế, đáng ra giờ này phải nằm trong bệnh viện mới đúng, sao đã chạy ra ngoài rồi?
“Tiểu Tô, chuyện của Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào là thế nào?”
Bạch Dư Tây nhớ lại cuộc điện thoại ngày hôm nay, không khỏi run rẩy trong lòng.
Cuộc điện thoại đó là do đích thân bố anh ta gọi đến, Bạch Thế Tuấn.
Anh ta vốn dĩ vẫn còn một chút vọng tưởng, cho rằng ông ta vì nghe tin anh ta bị thương nên cuối cùng cũng gọi điện thoại tới hỏi han, nhưng ai mà biết được câu đầu tiên của Bạch Thế Tuấn là: “Tình cảm của con với Tề Tiểu Tô vẫn tốt chứ?”
Tình cảm của anh và Tề Tiểu Tô...
Lúc đó anh ta đờ ra luôn.
“Nếu như con gặp nguy hiểm, Tề Tiểu Tô không thể nào khoanh tay đứng nhìn, đúng không?” Bạch Thế Tuấn nói tiếp: “Giờ bố đã cùng đường rồi, Tiểu Tây, giúp bố với.”
Tiểu Tây.
Đã bao lâu anh ta không được nghe thấy ông ta gọi mình như thế rồi?