Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 910 : Liên minh - Cấu kết tinh tặc

Ngày đăng: 04:22 30/04/20


“Cô Tề quả nhiên võ nghệ bất phàm, chúng tôi tự hổ thẹn không bằng.” Quân Lương nói xong, chỉ cảm thấy gương mặt của mình bị kéo có hơi đau.



Nhưng, họ thật sự đã phục rồi.



Võ nghệ như vậy không phải tùy tiện là có thể luyện được.



Cô có thể có được võ nghệ như vậy, cho thấy cô đã chịu biết bao đau khổ, chảy biết bao mồ hôi, chịu biết bao đau đớn. Thời gian và thành tựu sẽ làm chứng tất cả.



Nhưng cô mới bao nhiêu tuổi chứ.



Có thể vượt qua ngần ấy đau khổ và khó khăn, cho thấy cô là một người có ý chí kiên cường hơn nữa còn không sợ cực khổ.



Phẩm chất này cũng là phẩm chất mà họ yêu thích và tán thưởng.



“Cảm ơn, quá khen.”



Tề Tiểu Tô không nói mấy lời khiêm tốn làm gì.



Trước đây cũng chính vào lúc đối phó với bọn người truy sát cô và Lãnh đạo, cô mới phát hiện thực lực chân chính của bản thân.



Hơn nữa, cô còn có thể cảm nhận được, thực lực của bản thân nhất định sẽ còn tăng cường trong thời gian ngắn sắp tới, vì ba lần cường hóa mang đến cho cô chức năng thể chất còn mạnh hơn cô tưởng tượng nhiều.



Nếu có thêm càng nhiều cơ hội thực chiến, cô sẽ còn tiếp tục trưởng thành.



Sau đó họ tiếp tục trở lại căn phòng bí mật đó.



Quân Lương và Xa Vũ tuy đã bị Tề Tiểu Tô thu phục, nhưng vẫn cảm thấy rất tò mò về lai lịch và thân phận của cô và cả bắt đầu giữa cô và Vệ Thường Khuynh.



Cô đã chinh phục Thiếu soái như thế nào?



Không lẽ cũng là dùng cách này sao?



Chuyện này không thể nào, tuy cô rất mạnh, nhưng chưa chắc có thể đánh được Thiếu soái.



Sau khi mấy người ngồi xuống bàn, Xa Vũ nháy mắt ra hiệu với Quân Lương.
Tề Tiểu Tô liếc sang người nào đó đang ngồi yên xem kịch, sắc mặt cũng không hề thay đổi nói tiếp: “Không phải, tôi vốn không phải tinh tặc, tôi cũng bị họ bắt đến đó. Giúp Thiếu soái của các người, đúng lúc tôi cũng có thể lên phi cơ của anh ấy cùng rời đi.”



Nói dối à, ai chẳng biết chứ?



Ánh mắt cô nhìn Vệ Thường Khuynh lóe lên một ý cười.



“Vậy chắc cô biết đó là nhóm tinh tặc nào chứ?” Xa Vũ hỏi tiếp.



Vấn đề này lại đổ lên người cô sao?



Tề Tiểu Tô hơi cắn răng: “Tôi cũng không biết.”



Không biết, sao có thể chứ.



Nhưng Quân Lương và Xa Vũ cũng biết tính tình của Thiếu soái nhà họ, có một vài chuyện anh cảm thấy không tiện nói hoặc không muốn nói, dù có hỏi thế nào cũng sẽ không nói.



“Nửa năm mới có thể thoát thân, chứng minh đó không phải là một nhóm tinh tặc nhỏ.” Quân Lương nói.



Nếu là nhóm nhỏ, một mình Vệ Thiếu soái đã có thể quét sạch bọn chúng rồi, huống hồ còn có một Tề Tiểu Tô có võ nghệ mạnh như vậy.



“Ừm.” Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô đồng thời ừm một tiếng xác nhận chuyện này.



Xa Vũ nói: “Nhưng, cho dù có thể quay về, lúc đó Thiếu soái có thể biết được tin tức không? Hay không tiện trở về.”



Nghe thấy câu này, vẻ mặt của Vệ Thường Khuynh lạnh tanh, trầm giọng nói: “Chuyện xảy ra ở Liên minh sau khi tôi mất tích, kể lại hết một lượt cho tôi.”



“Để tôi kể cho.” Xa Vũ nói.



Nửa năm trước, họ đưa người cùng Vệ Thường Khuynh chia ra chấp hành nhiệm vụ, sau khi họ trở về thì nghe nói, Vệ Thiếu soái làm phản, anh cấu kết với một nhóm tiểu quốc tinh tặc trên thực tế đã bị công hạ và khống chế, chuẩn bị cướp đoạt thành quả khoa học kỹ thuật mới nhất của Liên minh các hành tinh, hơn nữa, cũng đã mang hình ảnh bố trí an ninh của Liên minh bán cho bọn chúng.



Nhưng, chuyện này đã bị Bành Khố Các phát hiện, vì lúc đó tình hình khẩn cấp, Bành Khố Các liền dứt khoát bắn rơi tàu Liệt Diệm của anh.



Đồng thời cũng vội vàng trở về báo cáo.