Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 927 : Liên minh - Vị trí tìm kiếm đầu tiên

Ngày đăng: 04:23 30/04/20


Vệ Thường Khuynh là đội trưởng của bọn họ, là sếp của bọn họ, cũng là thần tượng của bọn họ.



Có người đứng về phía anh, kiên định nói thay anh, trong lòng anh ta buồn vui lẫn lộn. Vui là vì họ không cô đơn, vẫn có người khác đứng về phía họ, buồn là vì đội trưởng đã không còn nữa rồi.



Nhìn Tề Tiểu Tô như vậy, anh ta không cảm thấy cô buồn cười, cũng không có cách nào cảm thấy cô chỉ là si mê, mà cảm thấy cô thân thiết hơn rất nhiều.



Thế Trạch lộ ra vẻ mặt “Cô quả nhiên không đơn giản như vậy”.



Bây giờ anh ta càng chắc chắn Tề Tiểu Tô là người mà anh ta suy đoán kia.



“Thật ra tôi không thích gọi là va chạm.” Anh ta nghĩ một hồi lại nói: “Đây không phải là lần đầu tiên tôi nói như vậy, nhưng rất nhiều người đều không tin lời tôi. Trên thực tế, giữa tôi và Vệ Thường Khuynh không có mâu thuẫn gì lớn, chẳng qua là lập trường bất đồng thôi.”



Thấy Tề Tiểu Tô nhướn mày dường như có chút hứng thú, anh ta liền hỏi: “Cô vội đi rồi à? Có điều, tôi nghĩ bây giờ cô ra ngoài, đội trưởng Bành nhất định đang ở bên ngoài đợi để bắt cô đấy.”



Bởi vì suy đoán cô chính là “cô ấy” cho nên Thế Trạch cũng không thấy quá căng thẳng nữa, dẫu sao người ta cũng có bối cảnh, hoàn toàn vượt xa Bành Khố Các, hắn không lo sợ cô sẽ thật sự xảy ra chuyện gì.



Tề Tiểu Tô đang định nói, trong đầu đã vang lên giọng của Vệ Thường Khuynh.



“Vợ, em đã làm một việc rất chấn động đấy.”



Ơ?



Nhanh như vậy mà anh đã biết rồi à?



Không phải đã dặn dò Tiểu Nhất, trước khi cô vẫn chưa hoàn toàn làm xong chuyện thì tạm thời không được báo cáo với anh rồi sao? Hơn nữa, hôm nay anh với Quân Lương và Xa Vũ chuẩn bị gặp những đội viên khác của đội Diệm Ưng, đáng ra cũng đâu có rảnh đâu.



“Bản Hệ thống không hề nói gì nhé.” Hệ thống Tiểu Nhất lập tức phủi sạch.



Vệ Thường Khuynh dừng một chút, dở khóc dở cười: “Vậy ra cậu giấu Tiểu Tô tung tin ra à?”



“Chuyện gì thế?” Tề Tiểu Tô nghe không hiểu gì cả.



“Anh nhìn thấy tin em đánh lính của Bành Khố Các ở trường đua ngựa Lạc Phi trên truyền thông, có mấy người được khiêng ra ngoài, đưa đến bệnh viện. Còn nữa, cuối cùng Bành Khố Các dẫn theo vợ sắc mặt u ám nhếch nhác rời khỏi trường đua ngựa Lạc Phi, nhưng cũng không đi xa, mà ở bên ngoài đợi lính cấp dưới, sau khi người đến đông đủ, bọn chúng đã canh ở cửa trường đua ngựa, định đợi em ra ngoài sẽ bắt em đấy.”
Nếu không, còn có ai vừa to gan lại cuồng vọng như vậy chứ.



“Vậy chúng ta ngồi xuống trò chuyện một lúc được chứ?” Anh ta làm ra một động tác mời cô đến phòng khách nhỏ ngồi: “Có muốn uống chút trà không? Tôi bảo người lấy trà quý thủ công qua đây, cô nếm thử xem sao.”



Trà thủ công?



Vệ Thường Khuynh hình như không cần nhìn cũng biết cô nghi ngờ, lên tiếng giải thích: “Ở thời đại này, phương pháp chế biến trà thủ công đã thất truyền rồi, tất cả lá trà đều là người máy hái, máy móc làm ra, cho nên, trà thủ công vô cùng ít, hiển nhiên là vô cùng quý giá. Sau khi trở lại thế kỷ hai mươi mốt, anh đã nếm ra được, mùi vị và cảm giác của lá trà thủ công đều ngon hơn trà do máy móc làm ra nhiều. Thế Trạch có vẻ rất hào phóng với em đấy.”



Sao nghe câu cuối của anh lại có chút mùi vị ghen tuông thế nhỉ.



Tề Tiểu Tô cạn lời.



Kết quả, trà nghe đâu là vô cùng quý giá mà Thế Trạch sai người đưa đến lại khiến cho Tề Tiểu Tô càng cạn lời hơn.



Chỉ là trà sao vô cùng vô cùng bình thường thôi mà!



Cô lập tức cảm thấy, trước đây Vệ Thường Khuynh nói thực phẩm ở Liên minh các hành tinh kém xa đồ ăn ngày trước là thật.



Loại trà sao ở thế kỷ hai mươi mốt bán mấy chục tệ một cân này lại chính là vật quý giá ở đây.



Xem ra, tất cả công việc dần được máy móc thay thế hết thật ra cũng không phải chuyện tốt.



“Về chút mâu thuẫn giữa tôi và Vệ Thường Khuynh, cũng là bởi vì trà mà ra.” Thế Trạch vừa tự tay pha trà, vừa lên tiếng.



“Anh Thế Trạch đây thích uống trà à?”



“Rất thích, hơn nữa, tôi không thích lá trà máy móc và dây chuyền sản xuất cứng nhắc làm ra hiện nay, mặc dù công nghệ có thể nói là rất tiên tiến, tinh xảo, nhưng luôn cảm thấy thiếu đi sự tự nhiên của trà đạo chính thống, uống không ra được loại cảm giác đó. Tôi đọc cổ tịch, rất hướng về cuộc sống thôn nữ hái trà, nông dân trồng trà, sao trà, dùng bếp than củi từ từ hãm ra, tĩnh tâm pha trà trước kia.”



Bên này anh ta nói chuyện vui vẻ, bên kia Vệ Thường Khuynh nghe lại cau mày: “Em bảo anh ta bớt nói nhảm đi.”



Anh ta nghĩ là anh ta thân quen với vợ anh lắm chắc? Ai thèm nghe xem anh ta thích cái gì, muốn hướng tới cái gì chứ?