Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 929 : Liên minh - Hiểu lầm lớn
Ngày đăng: 04:23 30/04/20
Thế Trạch đã pha trà xong, Tề Tiểu Tô bê chén lên nhấp một ngụm, hơi chát, mùi trà đậm đà, thật sự chính là loại mà ông ngoại cô thường xuyên uống, loại trà sao hết sức bình thường ở chỗ bọn họ.
Có điều có lẽ là do để lâu, cho nên cảm giác tương đối tinh khiết, so với trà mới thì ngon hơn nhiều. Nhưng cũng chỉ có thể coi là loại trà bình thường uống ngon thôi.
Cô uống một chén rồi đặt xuống.
Thế Trạch chú ý tới vẻ mặt của cô, càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Thủ trưởng ban chấp hành cũng nổi tiếng là người yêu trà, ở chỗ ông ấy, nhất định cô đã quen uống trà ngon rồi, cho nên không đánh giá cao trà của anh ta.
Nhưng anh ta không hề nghe nói tới việc cô xinh đẹp như vậy.
Anh ta tiếp tục nói: “Khi đó tôi gặp được cô Mạt Na, cô ấy cũng muốn mua hộp trà giống tôi, tôi thật sự không tiện cự tuyệt, đành nhịn đau bán lại trà cho cô ấy. Kết quả sau đó mới nghe nói, cô Mạt Na tặng trà cho Vệ Thường Khuynh.”
Mua trà tặng cho Vệ Thường Khuynh...
Tề Tiểu Tô nghe mà đầu đầy vạch đen.
Vệ Thường Khuynh mặc dù cũng uống trà, nhưng cô thật sự không phát hiện ra anh lại yêu trà như vậy đấy.
“Vì thế mà anh oán giận A Khuynh à?”
A Khuynh?
Trước đó là Thường Khuynh nhà chúng tôi, bây giờ là A Khuynh.
Thật sự, trước giờ chưa gặp bao giờ, cũng không có quan hệ gì với nhau gọi thân thiết như vậy có thật sự ổn không?
Nhưng Thế Trạch cũng không có sức đâu mà mắng, người ta thích là được rồi.
“Nếu như chỉ là tặng trà cho anh ta, ngược lại tôi cũng không có ý kiến, Mạt Na thích Vệ Thường Khuynh gần như là chuyện mà ai ai cũng biết.” Thế Trạch nói tới đây còn có chút tức giận bất bình: “Nhưng, có người nói với tôi, sau khi Vệ Thường Khuynh nhận được trà, chỉ ngửi một cái, sau đó tiện tay ném cho Quân Lương là cấp dưới của anh ta, còn nói...”
Anh ta còn chưa nói hết, Tần Tốc đã theo bản năng nói tiếp: “Chất lượng bình thường, mùi vị kém như vậy, kẻ ngu mới bỏ tiền ra mua, cậu cầm lấy, lúc các cậu huấn luyện khát nước thì uống tạm.”
Cũng không phải là bọn họ cố ý khiến cho anh ta hiểu lầm, tại trí tưởng tượng của anh ta phong phú quá mà thôi.
Tề Tiểu Tô đỡ trán.
Cô chỉ là một người có thân phận bình thường, không phải cháu gái của Thủ trưởng ban chấp hành gì cả.
“Sau đó tôi rất tức giận, lúc gặp Vệ Thường Khuynh đã cố ý khiêu khích anh ta, cũng coi như có hiềm khích với nhau.” Thế Trạch không biết gì cả, vẫn đang nói chuyện của anh ta và Vệ Thường Khuynh.
Hệ thống Tiểu Nhất lại không nhịn được oán trách: “Chuyện này thật sự không trách Thiếu soái được, Thiếu soái cũng có biết là trà kia được anh ta mua rồi đâu, câu nói kia cũng không phải là nhằm vào anh ta, anh ta vô duyên vô cớ đến khiêu khích, vậy không phải là ngứa đòn à?”
“Thiếu soái đánh anh ta rồi à?” Tề Tiểu Tô tò mò hỏi.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Cũng không tính là đánh, chỉ là có một lần ngài ấy có chuyện phải đi, Thế Trạch cứ ngăn ngài ấy lại bắt ngài ấy nói xem ngài ấy cảm thấy thế nào mới là trà ngon, sau đó Thiếu soái liền mất kiên nhẫn, một tay ném thẳng anh ta ra ngoài thôi.”
Dùng một tay...
Tề Tiểu Tô suýt nữa không nhịn được mà phì cười.
Thế Trạch anh tuấn phóng khoáng, xem ra chắc cũng không học võ, cho dù có học võ, cũng chỉ là trình độ sức khoẻ bình thường, so ra thì đúng là Thiếu soái cũng có thể một tay quật ngã được.
Có điều, trong cuộc va chạm của bọn họ cũng có bóng dáng của Mạt Na.
Cô luôn cảm thấy chuyện gì của Vệ Thiếu soái ở Liên minh các hành tinh cũng đều có bóng dáng của Mạt Na hết.
Sao lại cảm thấy khó chịu thế nhỉ!
“Cho nên, anh đem hết sự tức giận đối với A Khuynh đổ lên đầu Tần Tốc?” Lại nói đến Tần Tốc, giọng Tề Tiểu Tô cũng lạnh đi: “Anh không cảm thấy như vậy hơi bỉ ổi à?”
Thế Trạch nghiêm mặt lại: “Tôi không có. Mặc dù tôi có chút khó chịu với Vệ Thường Khuynh, nhưng tôi cũng không đến nỗi vì chút chuyện nhỏ kia mà trả thù, cô có thể hỏi Tần Tốc xem.”
Lúc này, Tần Tốc nghĩ tới điều gì đó liền căng thẳng đứng lên: “Nguy rồi, liệu Bành Khố Các có phái người đi bắt bố mẹ tôi không?”