Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 930 : Liên minh - Không từ bỏ
Ngày đăng: 04:23 30/04/20
Anh ta vừa mới nói xong, Tề Tiểu Tô đã nghe thấy giọng Vệ Thường Khuynh: “Quân Lương và Xa Vũ dẫn người qua đó rồi, bảo cậu ấy không cần lo lắng.”
Trước kia anh không có ở đây, chiến đội Diệm Ưng như không có ai đáng tin cậy, cộng thêm Tần Tốc tự lựa chọn rời khỏi đội, bọn họ lại đều là người bị nhắm tới cho nên mặc dù biết chuyện của Tần Tốc, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm chú ý, không có cũng không tiện giúp gì.
Có thể nói bọn họ cũng xem như đã thật sự cắt đứt liên lạc và qua lại với Tần Tốc rồi.
Nhưng bây giờ Vệ Thường Khuynh đã trở lại, Vệ Thường Khuynh nói phải bảo vệ ông bà Tần, Vệ Thường Khuynh nói quân đội có nhìn chằm chằm họ thì cũng sợ gì chứ, chẳng lẽ còn không cho bọn họ có tình chiến hữu ngày xưa à? Vệ Thường Khuynh nói, người từng là lính của anh, chỉ cần không phải là phản bội, anh sẽ bảo vệ đến cùng.
Đội trưởng lên tiếng rồi, các đội viên của chiến đội Diệm Ưng sa sút tinh thần và lạnh lùng hơn nửa năm nay giống như được bơm máu gà, gào thét xông ra ngoài.
Bọn họ đều biết tình hình của Tần Tốc nên không trách cậu ta.
Từ xưa trung hiếu không thể song toàn, cậu ta lựa chọn hiếu, có gì sai chứ?
Có Vệ Thường Khuynh ở đây, bọn họ có dũng khí dám đối đầu với Bành Khố Các và tướng quân Mali.
Tề Tiểu Tô đáp một tiếng, nói với Tần Tốc: “Không cần lo lắng, bọn Quân Lương đã qua đó rồi.”
Nghe cô nói như vậy, Thế Trạch và Tần Tốc đều ngẩn ra.
Khoảng thời gian này, Tần Tốc giống như một kẻ cô độc, rời khỏi chiến đội Diệm Ưng, một mình chịu đựng áp lực cuộc sống và áp lực tinh thần, tình cảm, giống như một mình ngược gió mưa đi về phía trước, không có ai ủng hộ và góp một phần sức lực.
Anh ta không biết mình có thể kiên trì được bao lâu nữa.
Nhưng bây giờ đột nhiên nghe nói nhóm bạn trước kia của anh ta đến nhà anh ta rồi, tâm tình của anh ta lập tức trở nên rất phức tạp, chóp mũi cay cay.
Tần Tốc hít sâu một hơi, nhìn Tề Tiểu T ô, hỏi: “Cô cũng quen Quân Lương à?”
“Ừm, đã từng gặp rồi.”
“Bọn họ nhờ cô giúp à?” Tần Tố vẫn không dám tin lắm.
“Không phải bọn họ.” Tề Tiểu Tô nói: “Tôi không thân với bọn họ. Tôi đã nói rồi, tôi chỉ vì Thường Khuynh nhà chúng tôi thôi.”
Tần Tốc kinh ngạc.
Bởi vì động tác tay đó của Tề Tiểu Tô là động tác tay chiến đấu của chiến đội Diệm Ưng bọn họ!
Một khắc đó, anh ta có cảm giác như nhìn thấy đội trưởng của mình vậy!
Đi, phá vỡ tất cả ngăn trở.
Anh ta lập tức lấy lại tinh thần chuẩn bị chiến đấu.
Tề Tiểu Tô đoán không sai, Tướng quân Mali đã nghe ngóng được chuyện bên này rồi, đúng lúc Thế Trạch gọi điện thoại tới, ông ta liền bảo anh ta trực tiếp dẫn Tề Tiểu Tô qua chỗ ông ta.
Nhưng Thế Trạch nghe vậy lại cảm thấy không được.
Trước không nói cái khác, Tề Tiểu Tô cũng không giống người sẽ bằng lòng nghe theo sự sắp đặt của người khác. Nhìn cô đối đầu với Bành Khố Các là biết, mà anh ta còn không lợi hại được như Bành Khố Các nữa.
Còn chưa nói xong với Tướng quân Mali, anh ta đã thấy Tề Tiểu Tô dẫn Tần Tốc đi về phía thang máy rồi.
Bởi vì anh ta không lên tiếng nên sáu người bảo vệ theo bản năng ngăn cản cô lại.
“Các người muốn ngăn cản tôi?” Tề Tiểu Tô nhướn mày.
Khí thế bừng bừng!
Trong đầu sáu người bảo vệ hiện lên tình cảnh của lính Bành Khố Các được khiêng ra ngoài trước đó, trong lòng lập tức run lên, vội vàng nhường đường.
Tề Tiểu Tô dẫn Tần Tốc vào thang máy, cửa thang máy đang đóng, Thế Trạch mới phản ứng lại, vội đuổi theo: “Đợi chút!”
Nhưng Tề Tiểu Tô chỉ dựa vào thang máy vẫy vẫy tay với anh ta, sau đó cửa đóng lại ngay trước mặt anh ta.
Không biết tại sao, Thế Trạch cứ cảm thấy cái cửa thang máy này đóng nhanh hơn so với ấn tượng của anh ta?