Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ
Chương 43 :
Ngày đăng: 17:54 19/04/20
Trở về.
Từ M về thành phố S, Tống Sanh bị anh trai Tống Ly Nguyên trực tiếp đóng gói gửi về nhà, hiện tại cũng gần tới tết, anh trai đội trưởng trực tiếp tặng cô một kỳ nghỉ lớn, không thèm quan tâm tới bộ dáng sốt ruột của cô.
Xác thật lần này là Tống Sanh lừa dối anh, cho nên ngoan ngoãn dọn đồ trở về thủ đô. Dù sao với cô mà nói thành phố S không có Manh Manh, đi đâu cũng giống nhau cả. Về nhà không quá hai ngày, ba của Tống Sanh, giảng viên đại học hiền lành kiêm viện trưởng tòa án vui vẻ giao cho cô một nhiệm vụ, đó là tham gia tiệc tối nhàm chán.
Loại tiệc thế này năm nào cũng có, người tham gia đều là những nhân vật máu mặt ở thủ đô, cũng có vài người từ các nơi khác tới, nói chung lớn lớn bé bé nhiều không đếm xuể. Mỗi năm trong nhà Tống Sanh nhận được rất nhiều thiệp, nhưng bọn họ đều không tham gia.
Trong tiệc, người của thế hệ trước thường sẽ nói tới triển vọng trong tương lai, hoặc là tạo dựng quan hệ cho việc hợp tác. Còn về người trẻ tuổi, đa phần là đi để gia tăng tình cảm, tục ngữ có câu môn đăng hộ đối, tuy người hiện đại khịt mũi khinh thường câu này nhưng trong giới thượng lưu đã coi đây là một ước định.
Nhà họ Tống không cần liên hôn, phương diện về con cái luôn rất thoáng. Lúc trước Tống Sanh còn cảm thấy như vậy, nhưng hiện tại vừa nghe yêu cầu của ba, cô liền cảm thấy không ổn. Ba cô trăm phần trăm đã biết cô làm gì đó, dù sao danh xưng cáo già của ông không phải nói chơi.
Nếu đã biết chuyện cô làm, còn muốn cô tham gia loại tiệc tùng như vậy, ý của ông không cần phải nói, ông và anh trai đều không đồng ý chuyện của cô và Khuất Diễn Trọng, đây chẳng qua là mượn chuyện khác mà bày tỏ quan điểm cùng quyết định của mình thôi.
Nhưng, Tống Sanh hiển nhiên sẽ không vì khó mà lui. Cô là người mơ hồ, đa phần sẽ không cãi cọ với người khác, thường khiến mọi người xung quanh cảm thấy dễ nói chuyện, nhưng gặp chuyện lớn, cho dù có đụng đầu vào tường cũng quyết không quay lại. Dự tiệc thì có thể, nhưng làm theo mong muốn của ba, vậy thì không được.
Tống Sanh định trong thời gian ăn tết sẽ dứt khoát giải quyết việc này, miễn cho ngày dài nhiều mộng. Cô tin tất cả thế lực phản đối đều là hổ giấy, nói không được, cô có thể dùng hành động để xử lý, dù sao Tống Sanh cũng có ông nội xuất thân là tướng quân, trong người sớm đã được di truyền tâm lý lưu manh.
Mang tâm thái hoàn thành nhiệm vụ, Tống Sanh đi tham dự tiệc tối, có trời mới biết vì sao lại tiệc tùng này lại có thiệp gửi tới nhà cô. Mẹ cô là nữ chính ủy của cục công an, ba cô là viện trưởng của tòa án tối cao, anh trai là đội trưởng đội phá án, ông nội là tướng quân về hưu, chú là ngục trưởng ngục giam, không ai dính tới kinh doanh, mà theo lý thuyết cho dù có quăng tám sào cũng không quăng tới.
Thời điểm gọi điện cho Khuất Diễn Trọng, cô đem việc này kể lại chi tiết. Dù sao chỉ có tính chất làm quen, cứ nói trước để tránh xuất hiện hiểu lầm. Thẳng thắn thương lượng, đây là nguyên tắc duy trì tình yêu của hai người!
Tính tình của Tống Sanh rõ ràng vô cùng hợp với câu "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu".
Khuất Diễn Trọng cũng không từ chối, chỉ biết vô điều kiện phối hợp với cô, cho nên anh không nói chuyện, ôm hôn cô một trận, mãi tới lúc làm cô vừa lòng mới thôi.
Thân thiết xong, anh tiếp tục đề tài khi nãy: "Bà ta có lẽ sẽ làm ra chuyện gì đó, em phải chú ý xung quanh, có anh ở đây, đừng sợ."
"Được được, Manh Manh anh đúng là làm xong chuyện sẽ tiếp tục nói! Chẳng lẽ anh không cảm thấy ánh trăng hôm nay rất đẹp, hoa cũng nở rất đẹp sao? Những lúc trai đơn gái chiếc ngắm trăng như vậy chỉ hợp để nói chuyện yêu đương, có biết không?" Tống Sanh vỗ trán nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khuất Diễn Trọng, có chút dở khóc dở cười.
Khuất Diễn Trọng ngẩng đầu nhìn trăng, lại nhìn hoa bên cạnh, có lẽ vì không thể tìm được cảm giác như Tống Sanh nói, cho nên chỉ đành trầm mặc chống đỡ.
Nhìn phản ứng của anh, Tống Sanh cảm thấy thật đáng yêu, đang muốn ngo ngeo rục rịch trêu chọc anh một chút nhưng cơn gió lạnh vừa thổi qua liền hắt xì một cái.
Khuất Diễn Trọng đang muốn nói gì đó, lại bị hành động chạy đi của Tống Sanh cắt ngang, còn nghe cô nói: "Manh Manh thấy rồi đó, em đang lạnh, cho nên chúng ta vận động một chút làm ấm người đi."
Nếu Nam Lâu hoặc Phương Tĩnh ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ quăng cho Tống Sanh một câu: "Càng ngày càng không biết xấu hổ."
Nhưng hai người đó không có ở đây, nơi này chỉ có Tống Sanh sủng Khuất Diễn Trong lên trời, anh nhìn cảnh vật xung quanh một vòng, khó xử chần chờ với thói sạch sẽ của mình và Tống Sanh khoảng mười giây, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Tống Sanh bỡn cợt ho khan: "A, đừng nghĩ nhiều, ý em là hiện tại chúng ta lén rời đi, chạy bộ về nhà."