Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ
Chương 44 :
Ngày đăng: 17:54 19/04/20
Gọi chị dâu.
Giống như thời điểm Tống Sanh tới M, sau khi bị phát hiện Khuất Diễn Trọng liền đưa cô về nhà mình trước, cái nơi chỉ thuộc về riêng anh, lần này Khuất Diễn Trọng tới thủ đô, Tống Sanh cũng kéo anh trốn khỏi bữa tiệc, trực tiếp đưa tới địa bàn của mình.
Sau khi thành niên, đa phần Tống Sanh sẽ ở nhà, nhưng bên ngoài cũng sẽ có một căn phòng nhỏ, nơi thuộc về cô. Nơi này cách nhà ông bà Tống Sanh không xa, an ninh mọi thứ đều không tồi, chỉ là có chút nhỏ bé.
Năm đó Tống Sanh từng có thời gian trầm cảm, thích nhốt mình ở nơi chật hẹp, sau trong vòng hai ba năm đều duy trì như thói quen, cho nên phòng khi đó mua cũng rất nhỏ. Tuy hơi bé nhưng một mình cô ở cũng đủ, hơn nữa cách trang trí nơi này bừng bừng sinh khí, khiến người vừa nhìn liền cảm thấy tâm tình thả lỏng.
Thời điểm Khuất Diễn Trọng bị Tống Sanh đưa tới, ánh mắt đầu tiên nhìn còn tưởng chính mình lạc vào rừng rậm nào đó. Đây không giống chỗ ở, bên trong có rất nhiều giá, trên giá có đủ các loại hoa, trong mỗi góc phòng đều đặt một cây khô, trên xà nhà bằng gỗ cũng treo đủ chậu hoa, thậm chí ánh sáng mặt trời cũng có thể theo dây leo chiếu vào. Thể tích rất nhỏ, sô pha bàn ghế đều nhỏ, giường cũng không quá lớn.
Người bình sinh ghét nhất chỗ không sạch sẽ như Khuất Diễn Trọng khi nhìn thấy căn phòng kỳ quái bày đủ hoa lá này cảm thấy cực kỳ không vừa mắt. Anh có lẽ đã tu luyện được kỹ năng phải yêu thích những thứ gắn với cái tên Tống Sanh
Tống Sanh ấn anh ngồi xuống cái sô pha giấu trong màu xanh của hoa lá. Khuất Diễn Trọng vừa ngồi liền cảm nhận được bên dưới đặt biệt mềm mại, Tống Sanh thích loại đồ mềm mại tương tự, nhà của bọn họ từ khi cô dọn qua đã có thêm không ít ghế dựa và sô pha đệm mềm. Lúc trước anh không có thói quen, nhưng sau cũng bắt đầu thích cảm giác mềm mại này.
Cả người anh như chôn vào bụi hoa, quanh chóp mũi đều là mùi hương nhè nhẹ của hoa lá, tất cả tựa hồ khiến tâm tình thả lỏng tới mức kỳ lạ. Khuất Diễn Trọng cảm thấy một loại bình tĩnh, anh nhìn Tống Sanh, thấy cô chống đầu dựa vào sô pha nhìn mình, cười tủm tỉm như đang hỏi anh cảm thấy thế nào.
"Rất tốt." Khuất Diễn Trọng khẳng định một câu, lập tức thấy cô cười càng vui vẻ, lúm đồng tiền trên má càng sâu.
"Manh Manh, anh trở về gấp như vậy, chuyện bên kia giải quyết hết rồi chứ?"
"Ừ." Khuất Diễn Trọng gật đầu. Mợ của anh Sở Nhứ có khuynh hướng tự làm hại chính mình, cho nên hầu hết thời gian Phương Tuy Dương đều ở cạnh chăm sóc bà, nhưng thỉnh thoảng vẫn để xảy ra sự ố.
"À, ngày mai chị Phương Tĩnh lần đầu tới nhà chúng ta, con lo chị ấy khẩn trương nên mới gọi bạn trai con cùng tới. Như vậy không tốt sao? Song hỉ lâm môn đấy." Tống Sanh tỏ vẻ vô tội.
Ba Tống hắng giọng: "Sanh Sanh, con còn quá nhỏ..."
"Đồng chí Tống Nhạn Trình, ông cũng chưa giác ngộ tư tưởng hả? Trọng nam khinh nữ là sao đây, khi nãy còn nói ông là người ủng hộ tuổi trẻ yêu đương, còn nói ăn Tết đông người càng náo nhiệt. Trước sau không đồng nhất không phải việc của quân tử làm, cả đất nước đang nhìn ông đấy." Tống Sanh hiên ngang quyết liệt nói.
Ba Tống ho khan một tiếng, đưa mắt nhìn vợ mình. Mẹ Tống uy nghiêm nhìn hai đứa nhỏ, cúi đầu ăn cơm: "Dẫn về xem cũng tốt."
Mẹ Tống vừa dứt lời, việc này cứ thế mà định.
Cho nên qua ngày thứ hai, Phương Tĩnh tới nhà họ Tống trước, hiền lương thục đức ngồi trên sô pha, qua một lúc thì Khuất Diễn Trọng cũng tới.
Tống Sanh kéo tay áo của Khuất Diễn Trọng, quen thuộc chỉ vào Phương Tĩnh: "Đây là chị dâu của em, không phải người ngoài, anh gọi chị dâu là được." Ý xấu của cô là một lần chọc tới hai người.
Khuất Diễn Trọng vừa nhìn liền nhận ra đây từng là học sinh của mình, nhưng anh vẫn bình tĩnh gọi theo Tống Sanh: "Chị dâu."
Phương Tĩnh đang cầm ly trà làm bộ làm tịch, một tiếng "Chị dâu" như sét đánh ngang tai khiến tâm tình khó mà diễn tả, thiếu chút bị sặc nước, một câu cũng nói không nên lời.
Tạo hóa đúng là trêu người, khi đó cô là sinh viên ấu trĩ ở trên sân thượng bị vị giáo sư này hù dọa, đối với anh vừa kính sợ lại sùng bái, hoàn toàn không ngờ sẽ có ngày hôm nay. Nhưng nói thật, sau khi chấp nhận giả thiết này, cô lại cảm thấy sảng khoái, làm sao bây giờ?