Kẻ Mạo Danh

Chương 9 :

Ngày đăng: 15:11 19/04/20


Anh thấy lộn mửa khi ánh mắt hai người gặp nhau. Spencer Craig liếc anh lúc đang ở khu vực dành cho người đến dự tòa. Danny quay lại nhìn gã chằm chằm, như thể anh đang đứng giữa võ đài, đợi tiếng chuông của hiệp đấu thứ nhất vang lên.



Beth bước vào phòng xử án, đó là lần đầu anh gặp nàng sau hai tuần. Danny cảm thấy yên tâm khi thấy nang quay lưng lại phía Craig lúc đứng trong bục nhân chứng. Beth trao cho anh nụ cười ấm áp trước khi đọc lời thề.



“Tên cô là Elizabeth Wilson?” Alex Redmayne



lên tiếng.



“Vâng,” nàng trả lời, hai tay đặt trên bụng, “nhưng mọi người vẫn gọi tôi là Beth.”



“Cô sống ở nhà số hai mươi bảy đường Bacon ở khu Bow, Đông London?”



“Đúng vậy.”



“Và Bernie Wilson, người đã qua đời, là anh trai cô?”



“Đúng thế,” Beth trả lời.



“Và hiện cô đang là trợ lý riêng cho ngài chủ tịch Công ty Bảo hiểm Hàng hải Drake ở Khu tài chính London?”



“Đúng thế.”



“Khi nào đứa trẻ ra đời?” Redmayne hỏi. Pearson cau mày, nhưng ông ta biết mình không dám xen vào.



“Khoảng sáu tuần nữa”, Beth nói, đầu cúi xuống.



Thẩm phán Sackville ngả người về phía trước, mỉm cười với Beth và nói, “Vui lòng nói to hơn, cô Wilson. Bồi thẩm đoàn cần nghe rõ từng từ một.” Nàng ngẩng lên và gật đầu. “Và cô có thể ngồi,” ngài thẩm phán nói thêm. “Phải ở một nơi xa lạ thế này đôi khi khiến người ta mất bình tĩnh một chút.”



“Cảm ơn ngài,” Beth trả lời. Nàng ngồi lọt thỏm vào chiếc ghế gỗ trong bục nhân chứng, gần như khuất tầm mắt mọi người.



“Mẹ kiếp,” Alex Redmayne khẽ càu nhàu. Bồi thẩm đoàn giờ chỉ có thể thấy được vai Beth, và họ không còn được liên tục nhắc nhở rằng Beth đang mang bầu bảy tháng, hình ảnh Alex muốn găm sâu vào đầu mười hai người sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng. Nhẽ ra anh phải ngăn ngay ông thẩm phán Sackville lịch sự kia lại và khuyên Beth không nhận lời cho phép được ngồi. Nếu nàng khuỵu xuống, hình ảnh đó sẽ còn đọng lại trong tâm trí bồi thẩm đoàn rất lâu.



“Cô Wilson,” Redmayne tiếp tục, “cô vui lòng cho tòa biết quan hệ của cô và người bị buộc tội.”



“Danny và tôi sẽ cưới nhau vào tuần sau,” nàng trả lời. Sự ngạc nhiên lan rộng trong phòng xử án.



“Tuần sau?” Redmayne nhắc lại, cố tỏ ra kinh ngạc.



“Vâng, hôm qua cha Michael - đức cha giáo xứ chúng tôi đã công bố lễ kết hôn sẽ được làm tại nhà thờ St Mary.”



“Nhưng nếu hôn phu của cô bị kết án...”



“Anh không thể bị kết án bởi tội ác mà anh không phạm phải,” Beth mạnh mẽ trả lời.



Alex Redmayne mỉm cười. Thuộc làu, và thậm chí Beth còn quay mặt về phía bồi thẩm đoàn.



“Cô biết bị cáo bao lâu rồi?”



“Như tôi nhớ,” Beth nói. “Gia đình anh ấy sống ở bên kia đường nhà tôi. Chúng tôi học cùng trường với nhau.”



“Trường phổ thông Clement Attle?” Redmayne nói, nhìn xuống tập hồ sơ đang mở.



“Đúng vậy,” Beth xác nhận.



“Vậy hai người là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ?”



“Nếu đúng như vậy,” Beth nói, “thì Danny cũng không nhận ra, vì anh ấy hiếm khi nói chuyện với tôi lúc ở trường.”



Danny mỉm cười nhớ lại hồi đó, về một cô gái nhỏ nhắn tóc tết đuôi sam lúc nào cũng loanh quanh bên anh trai mình.



“Nhưng cô đã cố bắt chuyện với anh ấy?”



“Không, tôi không dám. Nhưng tôi thường đứng ở đường biên mỗi khi anh ấy chơi bóng đá.”



“Anh trai cô và Danny ở cùng một đội.”



“Suốt cả quãng thời gian đi học,” Beth trả lời. “Danny là đội trưởng còn anh tôi là thủ môn.”



“Danny lúc nào cũng làm đội trưởng à?”



“Ồ, vâng. Các bạn học thường gọi anh ấy là đội trưởng Cartwright. Anh ấy là đội trưởng các đội trong trường - bóng đá, cricket, thậm chí cả quyền anh.”



Alex nhận thấy một hoặc hai thành viên bồi thẩm đoàn mỉm cười. “Và anh trai cô có mối quan hệ tốt với Danny?”



“Danny là bạn thân nhất của anh ấy, “Beth nói.



“Họ có thường xuyên cãi nhau, như người đồng nghiệp của tôi nói không?” Redmayne hỏi, nhìn về phía Arnold Pearson.



“Chỉ về đội West Ham, hoặc về bạn gái sau cùng của Bernie.” Một thành viên bồi thẩm đoàn cố nén tiếng cười.



“Có phải anh trai cô đã hạ gục Danny ngay hiệp đầu trong giải quyền anh ‘Câu lạc bộ các chàng trai phố Bow’ hồi năm ngoái không?”



“Vâng. đúng thế. Nhưng Bernie luôn là tay đấm giỏi hơn, và Danny biết điều đó. Danny đã có lần nói với tôi rằng anh ấy sẽ rất may mắn nếu trụ được đến hiệp hai nếu họ gặp nhau ở trận chung kết.”



“Vậy là hai người không có cảm giác khó chịu gì với nhau, như lời người đồng nghiệp của tôi, ông Pearson đã khẳng định?”




“Và bao nhiêu phút sau cảnh sát mới tới?”



“Tôi không rõ lắm,” Beth nói, “nhưng tối thiểu cũng phải năm phút sau.”



“Và hạ sĩ Fuller đã ở cùng mọi ngươi bao lâu trước khi ông ta vào quán bar thẩm vấn ông Craig?”



“Tối thiểu mười phút,” Beth nói. “Nhưng có thể lâu hơn.”



“Và đủ lâu để ông Spencer Craig ra khỏi quán, vê nhà cách đó khoảng trăm mét, thay quần áo và kịp quay lại để dựng nên một câu chuyện khác về những gì đã xảy ra trước khi ông hạ sĩ bước vào quán?”



“Thưa ngài,” Pearson đứng dậy, “đây là lời vu khống hiểm ác dành cho một người không làm gì hơn ngoài việc thực hiện nghĩa vụ công dân.”



“Tôi đồng ý với ông,” thẩm phán Sackville nói. “Các thành viên bồi thẩm đoàn, các vị hãy bỏ qua lời dẫn giải vừa rồi của ông Redmayne. Đừng quên rằng ông Craig không phải bị cáo trong phiên tòa này.” Ông ta nhìn Redmayne, nhưng rõ ràng anh chẳng hề nao núng, nhận ra bồi thẩm đoàn sẽ khó mà quên sự hoán đổi này, và có thể sẽ tạo ra được một số nghi ngờ trong đầu họ. “Tôi xin lỗi, thưa ngài,” anh nói với giọng hối lỗi. “Tôi sẽ không làm thế nữa.”



“Mong ông giữ lời cho,” ngài thẩm phán gay gắt nói.



“Cô Wilson, trong khi chờ cảnh sát đến, các nhân viên y tế có đưa anh trai cô lên cáng và chở đến bệnh viện gần nhất?”



“Có, họ đã làm tất cả những gì có thể,” Beth nói, “nhưng tôi biết đã muộn. Anh ấy mất quá nhiều máu.”



“Cô và Danny cũng đi theo xe cứu thương đến bệnh viện?”



“Không, tôi đi một mình, bởi hạ sĩ Fuller muốn hỏi Danny vài vấn đề.”



“Điều đó có làm cô lo lắng?”



“Có, bởi Danny cũng bị thương. Anh ấy...”



“Ý tôi không phải vậy,” Redmayne lên tiếng, không muốn Beth tiếp tục câu nói. “Cô có lo rằng cảnh sát có thể coi Danny là nghi phạm?”



“Không,” Beth nói. “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Tôi đã khai với cảnh sát những gì xảy ra. Trong bất kỳ tình huống nào tôi cũng xác nhận những gì anh ấy đã kể.”



Nếu Alex nhìn về phía Pearson, anh sẽ thấy một nụ cười thoáng xuất hiệt trên mặt tay luật sư kỳ cựu.



“Rất tiếc là anh cô đã qua đời trên đường từ Chelsea tới Bệnh viện Westminton?” Beth bắt đầu nghẹn ngào. “Vâng, tôi gọi điện cho bố mẹ, họ đến ngay nhưng cũng đã quá muộn.” Alex đợi nàng trấn tĩnh lại rồi hỏi tiếp.



“Sau đó Danny có đến bệnh viện với mọi người không?”



“Anh ấy không đến.”



“Tại sao thế?”



“Bởi vì cảnh sát vẫn tiếp tục hỏi cung Danny.”



“Cô gặp lại anh ấy khi nào?”



“Sáng hôm sau, ở đồn cảnh sát Chelsea.”



“Đồn cảnh sát Chelsea?” Redmayne nhắc lại, giả vờ ngạc nhiên.



“Vâng. Ngay sáng hôm đó cảnh sát đến nhà tôi. Họ nói đã bắt Danny và buộc tội anh ấy giết Bernie.”



“Chuyện đó hẳn là một cú sốc khủng khiếp.” Arnold Pearson nhổm lên. “Phản ứng của cô trước tin này thế nào?” Redmayne hỏi nhanh.



“Không thể tin nổi. Tôi nhắc đi nhắc lại rất rõ ràng những gì đã xảy ra, nhưng rõ là họ không tin.”



“Cảm ơn cô, cô Wilson. Tôi không còn gì để hỏi, thưa ngài.”



Danny thở dài nhẹ nhõm khi Beth bước khỏi bục nhân chứng. Nàng mỉm cười lo lắng với anh khi đi ngang qua chỗ dành cho bị cáo.



“Cô Wilson,” ngài thẩm phán nói trước khi nàng đến cửa. Beth quay lại nhìn ông ta. “Cô có thể vui lòng quay lại bục nhân chứng? Tôi có cảm giác ông Pearson muốn hỏi cô một hai câu.”



“Tại sao thế?”



“Bởi vì cảnh sát vẫn tiếp tục hỏi cung Danny.”



“Cô gặp lại anh ấy khi nào?”



“Sáng hôm sau, ở đồn cảnh sát Chelsea.”



“Đồn cảnh sát Chelsea?” Redmayne nhắc lại, giả vờ ngạc nhiên.



“Vâng. Ngay sáng hôm đó cảnh sát đến nhà tôi. Họ nói đã bắt Danny và buộc tội anh ấy giết Bernie.”



“Chuyện đó hẳn là một cú sốc khủng khiếp.” Arnold Pearson nhổm lên. “Phản ứng của cô trước tin này thế nào?” Redmayne hỏi nhanh.



“Không thể tin nổi. Tôi nhắc đi nhắc lại rất rõ ràng những gì đã xảy ra, nhưng rõ là họ không tin.”



“Cảm ơn cô, cô Wilson. Tôi không còn gì để hỏi, thưa ngài.”



Danny thở dài nhẹ nhõm khi Beth bước khỏi bục nhân chứng. Nàng mỉm cười lo lắng với anh khi đi ngang qua chỗ dành cho bị cáo.



“Cô Wilson,” ngài thẩm phán nói trước khi nàng đến cửa. Beth quay lại nhìn ông ta. “Cô có thể vui lòng quay lại bục nhân chứng? Tôi có cảm giác ông Pearson muốn hỏi cô một hai câu.”