Kế Phi Thượng Vị Công Lược

Chương 68 :

Ngày đăng: 15:32 30/04/20


Lâm Cẩm Nghi cùng với Tiêu Tiềm chậm rãi đi ra cửa cung, trên đường hai người mặc dù không nói gì, lại bởi vì cùng chung kẻ thù mà không khí khó được tốt lên.



Tiêu Tiềm chắp hai tay đi phía trước, thường quay đầu liếc nhìn nàng, thấy nàng đi sau liền thả chậm cước bộ chờ một chút.



Ra cửa cung, Tiêu Tiềm cưỡi ngựa, Lâm Cẩm Nghi lên xe ngựa.



Thiên Ti do dự một phen, vẫn ra tiếng khuyên nhủ: "Hôm nay ở trong cung như vậy, cô nương cần phải nhẫn nại hơn. Thập vương phi tuy đáng giận, nhưng đến cùng vừa hoài con nối dòng hoàng gia, nếu náo ra, liên lụy đến đứa nhỏ trong bụng, cô nương cũng không được tốt..."



Lâm Cẩm Nghi nói: "Ta cũng muốn nhẫn, nhưng nàng khắp nơi nhằm vào ta, là ỷ vào mang thai. Nếu hôm nay ta nhịn xuống, nàng sẽ cảm thấy ta yếu đuối dễ khi dễ, sau này nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì càng khác người."



Nàng lúc trước vẫn là Sầm Cẩm, từng nhường nhịn Thoa muội muội này nhiều, về sau cũng không có gì tốt. Phỏng chừng trong mắt nàng ấy và Kỷ thị, mình bất quá là ngốc tử không biết phản kích nên ta cần ta cứ lấy!



Trước mắt nàng đã biết bộ mặt thật của đôi mẹ con này, theo tâm ý, phản kích lại, để họ không dám coi thường mình!



Thiên Ti lo lắng nói: "cô nương lời này không sai, nhưng hôm nay đến cùng là ở trong cung, ngài lại mới gả vào hoàng gia, không nên để người trong cung lưu lại ấn tượng không tốt..."



"cái nhìn của người khác thật sự trọng yếu sao?" Lâm Cẩm Nghi nhún vai, "Bên ngoài còn nói nương ta là đố phụ đanh đá đâu? Nhưng bà sống rất dễ chịu."



"Sao có thể so sánh thế? Ngoại nhân không biết phu nhân, mới bịa đặt lung tung, nhưng người một nhà Trung Dũng hầu phủ chúng ta, đều biết rõphu nhân."



Thiên Ti nói lời này có lý, Tô thị tuy rằng bên ngoài thanh danh không tốt, nhưng Lâm Ngọc Trạch và vợ chồng Trung Dũng hầu đều đứng bên bà, mộtlòng che chở. Bên ngoài lời đồn đãi nhảm nhỉ cũng không thương tổn bà mảy may.



Mà trước mắt phu quân Tiêu Tiềm của nàng, có thể giúp nàng nói với Phong Khánh đế đã là không dễ, sao có thể luôn giúp đỡ nàng như vậy đây?



Lâm Cẩm Nghi gật đầu nói: "Ngươi băn khoăn ta hiểu, sau này ta sẽ chu toàn hơn."



Chủ tớ hai người nói chuyện, một lúc về tới Trấn Nam vương phủ.



Tiêu Tiềm và Lâm Cẩm Nghi cùng nhau trở về tầng Hương Uyển, Lâm Cẩm Nghi mang về nhiều hoa cỏ trong ngự hoa viên, lập tức tự mình chọn mộtít trong đó, để hoa tượng cẩn thận chiếu cố, chuẩn bị ngày thứ ba lại mặt mang về cho Tô thị.



Về phần chọn cái gì, cũng đều không phải vật phàm, để nàng là người không hiểu thưởng thức ở đây không khỏi lãng phí, nàng nghĩ nghĩ, cho Thải Ca tìm bình hoa miệng rộng cổ dài, cắm hoa vào, cho người đi tặng Hồng Chúc.



Tiêu Tiềm nhàn tản thoải mái dựa vào cửa sổ trên kháng xem binh thư, thường liếc nhìn Lâm Cẩm Nghi vôi trước vội sau.



Qua một lúc, Lâm Cẩm Nghi bận xong rồi, đi tịnh phòng tắm rửa, thay đổi xiêm y thường ngày.



Từ tịnh phòng đi ra, Lâm Cẩm Nghi vừa lau tóc, vừa ngồi xuống kháng.



Hai người cách một cái bàn nhỏ, Tiêu Tiềm bừng chén trà nhỏ đi qua, nói: "Lúc nàng tắm rửa ta cho nha hoàn dâng trà, giờ hẳn là còn ấm, uống vừa vặn."



thói quen nhỏ kinh niên của một người, thường thường chính mình rất khó chú ý, cho nên càng không thể nào thay đổi.



Lâm Cẩm Nghi tắm rửa xong thích nhất uống trà ấm, lúc này nhận lấy, nói: "Vương gia có tâm."



Tiêu Tiềm lại ngồi trở về, tầm mắt như trước không rời binh thư, khẽ cười nói: "Bây giờ lại khách khí rồi."



Hai người đêm trước ở trên giường, nàng cũng không cung kính như vậy.
Nhụy Hương lúc trước nói mình "Ngu dốt", đương nhiên là khiêm tốn. Cứ xem nàng chuẩn bị phần lễ vật này, trên có dược liệu choTrung Dũng hầu phu nhân, danh kiếm cho Trung Dũng hầu, danh họa cho Lâm Ngọc Trạch, vải vóc tốt nhất cho Tô thị, điển tịch bản lẻ cho Lâm Bác Chí, đồ trang sức cho Trịnh Kiểu Nguyệt, thậm chí còn có một bộ đồ chơi ngọc thạch cho tiểu A Hi, đã biết nàng tâm tư kín đáo, làm việc thoả đáng.



Lâm Cẩm Nghi xem một lần, cảm thấy không có gì không ổn, liền trả lại cho Nhụy Hương. Nhụy Hương tự cho người đem các đồ này lấy ra thu xếp, đóng rương để lên xe.



Lúc này canh giờ cũng không sớm, Lâm Cẩm Nghi tự đi tắm rửa thay quần áo.



Lúc nàng từ tịnh phòng đi ra, Tiêu Tiềm cũng không ở trong phòng.



Như thế chính hợp tâm ý nàng, một đêm trước còn nói là theo lễ làm động phòng hoa chúc, hôm nay lại thân mật như vậy, nàng sẽ không đồng ý.



Lâm Cẩm Nghi sung sướng lau khô tóc, đi lên giường, đang chuẩn bị bảo Thiên Ti thổi tắt đèn, Tiêu Tiềm lại thả tóc, mặc một kiện trung y màu trắng xuất hiện.



Thấy vẻ mặt nàng kinh ngạc, Tiêu Tiềm mày nhướng lên, buồn cười nói: "Nàng đây là biểu cảm gì? Ta không nên xuất hiện?"



Lâm Cẩm Nghi lại dấu nửa gương mặt vào trong chăn, "Còn tưởng rằng vương gia đi thư phòng ngủ."



Tiêu Tiềm xốc lên một góc chăn, nằm kề bên nàng, "Hai ta tân hôn yến, ta đi ngủ thư phòng cái gì? ý tưởng này của nàng rất kỳ quái."



không phải "Tân hôn yến’ a. Lâm Cẩm Nghi có khổ khó nói, xoay người đưa lưng về phía hắn, nói: "Ừ, vậy ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm, ta buồn ngủ quá a." nói xong còn giả vờ giả vịt ngáp to.



tiểu kỹ xảo giấu đầu hở đuôi ấy, sao có thể lừa Tiêu Tiềm. hắn khẽ cười một tiếng, xoay người theo, ôm nàng vào trong lòng.



Lâm Cẩm Nghi thân mình cứng đờ, sau một lúc lâu thấy Tiêu Tiềm không tiến thêm một bước, liền trầm tĩnh lại, nghĩ rằng ôm ngủ thì ôm ngủ đi.



Bất quá buổi chiều nàng ngủ lâu như vậy, giờ một tia buồn ngủ cũng không có.



Qua khoảng một khắc, Lâm Cẩm Nghi cảm giác được tư thế như vậy rất khó chịu, nghĩ Tiêu Tiềm hẳn là đã ngủ, liền khinh thủ khinh cước bỏ tay hắnsang một bên, sau đó quay người nằm ngửa.



Ai biết nàng vừa nằm xong, lập tức nghiêng đầu liền nhìn thấy Tiêu Tiềm cư nhiên không ngủ, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.



Nàng cảm thấy giật mình, cười nói: "Ngươi, ngươi không ngủ nha?"



Tiêu Tiềm khẽ cười: "Ta chưa nói ta mệt nha, nhưng mà nàng, không phải nói mệt nhọc sao? Thế nào còn có tinh thần như vậy?"



Lâm Cẩm Nghi bị hắn nhìn mặt ửng hồng lên, quay sang xấu hổ nói: "Mới rồi thật mệt, cũng không biết vì sao nằm một lát lại không mệt."



Tiêu Tiềm cũng không chọc nàng, gật đầu nói: "Chúng ta đều ngủ không được, không bằng làm chuyện khác?"



Lâm Cẩm Nghi sao không rõ hắn nói cái gì, lập tức lui về sau nói: "Ngày mai còn phải dậy sớm, thôi đi!"



Tiêu Tiềm cũng cười hư hỏng một tiếng, dán vào phía trước, mặt sát vào nàng nói: "Cách ngày mai còn xa, chúng ta cũng không cần nhiều thời gian như vậy."



Lâm Cẩm Nghi ngửa ra sau, tránh né hơi thở hắn nóng rực.



Tiêu Tiềm cũng không định nhường, chìa tay ra kéo nàng vào lòng, đè thấp thanh âm nói: "Nàng có từng nghe qua, dục cự còn nghênh, dụ người nhất?"