Kẻ Phóng Đãng Thần Thánh
Chương 11 :
Ngày đăng: 20:11 19/04/20
Ánh sáng chói lòa trong ngục tối,
Ngươi là tự do!
Trái tim là nơi ngươi trú ngụ.
- Huân tước Byron, Thơ viết ở Chillon
Saint đi đi lại lại trong sảnh trước. Lẽ ra anh chỉ nên cho cô năm phút để cô thu dọn sách vở và cho các giáo viên nghỉ việc, không gì nữa. Tuy nhiên, dường như những giọt nước mắt của Evelyn Ruddick là gót chân Achilles của anh, và giờ anh chỉ có thể cứ hai phút nhìn đồng hồ một lần, rồi chửi thề.
“Cô nghĩ mình đê tiện”, anh lẩm bẩm, bắt chước tông giọng phẫn nộ của cô. “Sự hiện diện của mình làm cô ta phát ốm.”
Chưa ai từng nói thế vào mặt anh rồi quay lưng bỏ đi. Càng không phải là người thấy chú ý. Chẳng phải anh chú ý quá mức đến cô – chỉ là anh hiếm khi dành thời gian quanh quẩn bên một người có vẻ quá... thuần khiết.
Hiển nhiên là quá thuần khiết để khiến mình bị ô uế trước sự hiện diện của anh. Chà, anh sẽ lo liệu chuyện đó. Anh sẽ làm cho Cô phải van xin trước khi anh kết thúc với cô. thiên thần rồi sẽ thấy mình tả tơi từng mảnh – và a cũng sẽ biết điều đó.
Anh lại bật nắp chiếc đồng hồ quả quýt ra. Còn hai phút nữa. Nếu cô không sớm xuất hiện, anh sẽ lên trên lầu tìm cô. Saint đóng sập đồng hồ. Thực ra, sao anh phải đợi chứ?
“Saint?”
Anh quay lại. Evelyn đang đứng giữa cầu thang, hai má đỏ bừng và lồng ngực phập phồng. “Lấy sách vở của cô đi,” anh xẵng giọng. “Hết thời gian rồi.”
Cô không nhúc nhích. “Tôi vẫn nghĩ mãi.”
Mối nghi ngờ tràn qua anh. Nom cô không có vẻ tuyệt vọng với nước mắt vòng quanh như anh mong đợi, cô cũng không năn nỉ anh cho cô tiếp tục dạy dỗ lũ trẻ hay ngăn cản những kế hoạch xóa sổ nơi chết tiệt này của anh. “Về chuyện gì?”
“Về... về chuyện ngài từng nói ngài không bao giờ làm chuyện gì miễn phí.”
Evelyn đang lo lắng – và đó không phải là tất cả; anh như sờ được bầu không khí đặc quánh giữa họ. “Và?” anh thúc giục, tất cả giác quan trở nên tập trung.
Cô hắng giọng. “Và tôi đang tự hỏi”, cô nói bằng giọng nhỏ tới mức anh phải căng tai lên mới nghe được, “ngài sẽ đề nghị mức giá nào để trại trẻ vẫn mở cửa?”
Saint không sống sót được đến bây giờ để làm một thằng ngốc. Thiên thần này đang âm mưu chuyện gì đó. Tuy nhiên, nếu nó liên quan đến việc hai người họ trần truồng, thì anh sẵn sàng chấp nhận. Thế nhưng... “Tôi tưởng tôi làm cô phát ốm?”
“Vâng, à, tôi đã quá tức giận.”
“Và cô không còn tức giận nữa?” Giọng anh không thèm che giấu sự hoài nghi.
“Tôi không hiểu làm sao ngài có thể đóng cửa trại trẻ,” Evelyn chầm chậm nói. “Mẹ ngài...”
“Vì Chúa,” anh ngắt lời. “Nếu ta đang nói về sự cám dỗ, thì đừng nhắc đến mẹ tôi.”
“Tôi xin lỗi,” cô nhăn mặt lo lắng. “Tôi quá bỡ ngỡ trước việc này.”
“Tôi không thể nói với ngài chuyện đó. Saint.”
Khi ánh nhìn đã rõ nét và tập trung, anh ta bắt đầu nhìn xung quanh. “Chúng ta đang ở đâu? Cô không bị thương chứ?”
“Tôi ư? Tôi không sao. Tôi cần phải...”
Saint loạng choạng bám một tay vào tường, chật vật đứng lên. “Đừng lo, Evelyn. Tôi sẽ đưa chúng ta ra khỏi đây.”
Ôi trời. Giờ anh ta còn muốn làm hiệp sĩ nữa. “Saint, ngài không hiểu. Tôi không phải tù nhân, mà là ngài.”
Evie nhìn anh ta ngấm dần câu nói của cô. Rồi, nhanh đến mức cô chỉ kịp hít một hơi để lên tiếng giải thích, anh ta đã lao qua phòng tới chỗ cô. “Cô là đồ...”
Sợi xích bị kéo căng hết mức, và anh ta ngã huỵch xuống gần chân cô. Evelyn hét lên thất thanh, ngã ra sau ghế. Saint với lấy cô, vồ trượt mắt cá chân cô trong tích tắc vì cô co hai đầu gối lên ngực.
“Ngừng lại! Ngài sẽ làm mình bị thương đấy!” cô thở hổn hễn, ráng sức bò thật nhanh ra xa. Chiếc váy của cô thế nào cũng bị rách, nhưng nếu anh ta đặt được tay lên người cô, thì chiếc váy là nỗi lo nhỏ nhặt nhất của cô.
Những chiếc chìa khóa rơi khỏi túi cô trong một tiếng kêu trầm đục. Evie luống cuống xoay bốn xung quanh tìm trong lúc Saint nhào tới. Sợi xích kéo giật anh ta lại, anh ta bấu vào nền đất đầm chặt, duỗi hết những ngón tay, đang cố gắng với tới chúng thì cô đã quờ lấy chúng và lập tức lùi về sau.
“Đưa tôi mấy cái chìa chết tiệt đó,” anh ta gầm gừ bằng giọng giận dữ.
Đây là St. Aubyn mà ai ai cũng e sợ. Evie nhận ra, người đàn ông với vẻ ngoài lịch thiệp đã bị xé tan từng mảnh. Và cô đã một mình loay hoay đánh thức con người đó dậy trong một ngục thất, không có sự giúp đỡ nào quanh đây – mà cô cũng chẳng dám kêu ai tới giúp.
“Hãy bình tĩnh lại,” cô ra lệnh, lùi xa hơn nữa, mặc dù không cách nào anh ta với tới được cô.
Anh ta thu mình lại thủ thế, đôi mắt xanh long lên giận dữ khiến cô ớn lạnh. “Bình tĩnh?” anh ta hầm hè, lau dòng máu trộn lẫn bụi bẩn đang chảy xuống má. “Tôi bị xích vào tường, có Chúa mới biết là ở đâu, và...”
“Chúng ta đang ở nhà giam của trại trẻ,” cô ngắt lời. “Một phòng giam cũ, tôi cho là thế.” Cô ngồi thẳng lên, bỏ lại chìa khóa vào túi.
Mắt anh ta không bỏ sót cử động nào của cô. “Tại sao tôi lại bị xích vào tường trong một nhà giam mắc dịch của trại trẻ, Evelyn?” anh ta hạ thấp giọng trong tiếng gầm gừ nguy hiểm. “Và kẻ nào đã đánh tôi?”
Rõ ràng anh ta sẽ không lắng nghe lý lẽ vào lúc này. Cố gắng dùng thái độ phải trái nói với anh ta chỉ càng khiến anh ta tức giận hơn mà thôi.
Evie quờ tay ra sau bám vào tường để đứng dậy. “Tôi nghĩ ngài nên bình tĩnh hơn một chút, Saint,” cô khuyên, ước gì giọng mình thôi run rẩy. “Tôi sẽ mang cho ngài chút nước và một dãi băng để ngài băng lại đầu.” Nói rồi cô lần ra cửa.
Saint rướn người lên, đuổi theo cô đến hết chiều dài sợi xích. “Cô không được bỏ mặc tôi ở đây. Evelyn. Chuyện này thật lố bịch. Đưa tôi mấy cái chìa khóa. Ngay!”
“Tôi không thể làm thế. Và tôi sẽ không bỏ mặc ngài. Mấy phút nữa tôi sẽ trở lại.”
Anh ta nhìn cô chằm chằm. “Nếu cô không đưa tôi chìa khóa ngay lập tức, tốt nhất cô hãy hy vọng tôi không bao giờ ra được khỏi đây,” anh ta nói bằng giọng thấp và rắn đanh. “Vì khi ra khỏi đây, người đầu tiên tôi săn tìm sẽ là cô.”
Evie nuốt xuống. “Nếu ngài muốn ra khỏi đây, tốt nhất ngài đừng nói những lời như vậy,” cô nói dứt khoát, và lách ra khỏi cửa.