Kẻ Phóng Đãng Thần Thánh

Chương 12 :

Ngày đăng: 20:11 19/04/20


Trên danh nghĩa đang độ tuổi thiếu niên



Nhưng đã là môn đồ của mọi thú vui tội lỗi



Với lòng thẹn và đạo đức không còn



Tài lừa bịp đến quỷ ma khiếp sợ



Là trẻ con, song láu cá bậc thầy



Chẳng khác nào ngọn gió hoang bất trị



Coi phụ nữ để dối lừa, bạn bè là công cụ



Chưa rời trường học mà đã dạn trường đời



- Huân tước Bryon1, Damaetas



1 Huân tước Bryon (1788-1824): một trong những nhà thơ lãng mạn vĩ đại của Anh thế kỷ 19.



Một năm sau.



“Em rất mong anh không làm ầm chuyện này lên như vậy,” Evelyn Ruddick nói, lùi một bước ra xa anh trai. “Lucinda Barrett và em đã là bạn từ khi chúng em ra mắt cùng nhau.”



Victor một lần nữa rút ngắn khoảng cách giữa hai người, giọng anh cộc lốc và khó chịu. “Hãy tụ tập bạn bè ở một dạ hội khác,” anh đáp. “Bố cô ta thậm chí không có lấy một phiếu trong Nghị viện, và tối nay anh muốn em nói chuyện với Lady Gladstone.”



“Em không thích Lady Gladstone,” Evie lầm bầm nói lại, nén một tiếng nguyền rủa khi Victor túm lấy cánh tay cô, không cho cô lỉnh ra lần nữa. “Cô ta uống rượu whiskey.”
Tuyệt thật, Evie nghĩ, khi ánh mắt hăm dọa của nữ tử tước chĩa về phía cô. Tất cả những gì cô cần là đính dáng đến một rong những vụ tai tiếng lẫy lừng của St. Aubyn. Victor sẽ không bao giờ cho cô ra khỏi nhà nữa – ngay cả khi vụ việc này đích thị là lỗi của nah ấy.



“Cô biết tỏng tôi đang tìm ai, Fatima. Này, cô gái, cô có thấy tên lưu…”



“Evie! Cậu đây rồi!” Với sự đúng lúc ngoạn mục như thường lệ, Georgiana, Lady Dare, ào đến chỗ họ và nắm chặt hai tay Evelyn. “Cậu phải đến phân xử vụ tranh luận này mới được. Dare cứ khăng khăng là anh ấy đúng, trong khi cả hai bọn mình đều biết còn lâu mới có chuyện đó.”



Evie miễn cưỡng gật đầu chào Lord và Lady Gladstone khi Georgiana kéo cô tới một nơi an toàn hơn, ít thị phi hơn trong phòng vũ hội. “Tạ ơn Chúa.” Cô cảm kích, “Mình tưởng mình đi đời rồi chứ.”



“Cậu đang làm cái quái gì với Lady Gladstone thế?” Georgiana hỏi, buông tay cô ra.



Cô thở dài. “Hỏi Victor ấy.”



“À, anh cậu đang cố giành ghế của Plimpton trong Nghị viện đúng không? Mình có nghe đồn.”



“Đúng vậy. Thật bực mình. Năm năm qua anh ấy hầu như ở nước ngoài, và vẫn chưa bao giờ hỏi ý kiến minh về bất cứ chuyện gì hay nhân vật nào ở London. Anh ấy cứ thế phái mình tới bắt chuyện với bất cứ ai anh ấy cho là hữu dụng nhất.”



Vẻ mặt Georgiana trở nên trầm ngâm. “Hừm, anh chị em ruột không giống những gì chúng ta vẫn tưởng đâu, nhưng cậu có thể lấy Victor làm đối tượng áp dụng bài học của cậu.”



“Nhất định là không,” Evie đáp, rùng mình. “Mình đang chờ Lucinda bắt đầu trước. Với lại, thấy cậu hành hạ Dare sắp thành thương tật thế kia, rất có thể mình sẽ kết thúc bằng việc giết Victor cho xem.”



“Cậu đã nói thế thì thôi. Nhưng theo kinh nghiệm của minh, đối tượng của bài học sẽ chọn cậu đấy.”



“Ha, không đâu. Chừng nào mình còn tỏ ra bóng bẩy và rỗng tuếch trước những người bạn chính trị ngờ nghệch của Victor, bọn họ sẽ chẳng dám có thái độ gì ngoài nhã nhặn đâu. Chúa ơi, phải có ai đó quắc mắt lên với họ.”



Lady Dare bật cười và lại nắm lấy tay Evie. “Nói chuyện thế là đủ rồi. Hãy ra khiêu vũ với Tristan đi. Thậm chí cậu có thể đá anh ấy nếu thích.”