Kẻ Phóng Đãng Thần Thánh
Chương 23 :
Ngày đăng: 20:12 19/04/20
Nàng bước đi đẹp tựa màn đêm
Dưới bầu trời đầy sao yên ả,
Những tinh tú của màu sắc sáng tối
Hội tụ dung nhan, trong ánh mắt nàng.
- Huân tước Byron, Bóng giai nhân
Saint lái cỗ XV bốn bánh vào bãi cỏ, gia nhập vào một hàng dài những cỗ XV váà ngựa cưỡi đang trên dường ra khỏi thành phố tới địa diểm dã ngoại truyền thống của Tướng Barret. Saint phải công nhận bãi cỏ ông đã chọn, nằm trên một sườn đồi thoai thoải nhìn xuống thành London cổ kính, nom đệp như tranh.
Anh cũng phải thừa nhận, lúc đáp lại ánh nhìn kinh ngạc của Lord và Lady Milton bằng một cái gật đầu lịch thiệp, là mình cứ như một thằng ngốc.
Không ai từng mời anh đến bữa trưa dã ngoại với họ, và nếu có người mời, chắc chắn anh cũng không gửi lời hồi đáp cám ơn chủ tiệc vì đã mời mình và tỏ ý ẽ tham dự. Anh cũng không đến đúng giờ và có ý định ở lại lâu.
Khi thắng xe lại và nhảy xuống đất, anh ước chừng có khoảng bốn mươi đến năm mươi khách tham gia nhưng với số lượng gia nhân, người giữ ngựa, các gia nhân riêng và hầu gái huy động cho bữa tiệc, anh thấy gần như không xác định nỗi ai đến chơi và ai đến để làm việc.
"Ngài đến rồi.”
Trước giọng nói của Evelyn, tất cả những chuyện tầmphào, những hành động vụ n vặt và những con ong đang bay quanh chiếc mũ bằng lông hải ly quanh chiếc mũ bằng lông hải ly của anh không rồi ý nghĩa. “Em đã xoay xở tìm cho tôi một thiếp mời,” anh đáp, quay người nhìn cô.
“Tôi tưởng ngài vẫn còn giận tôi.”
“Thế nhưng em vẫn giữ thoải thuận.”
Đôi mắt xám lung linh khi gặp ánh mắt anh. Saintắc vàng trên chiếc váy muslin của cô hòa hợp cùng những chiếc bông thủy tiên trên bãi cỏ, và khi cô mỉm cười với anh Saint quên cả thở.
“Hoặc tôi kiếm giấy mời cho ngài hoặc tôi sẽ phải trao thân, theo như tôi nhớ,” cô thì thầm.
Saint sực tỉnh. “Hôm nay chúng ta không nhắc chuyện đó được không?” Anh lẩm bẩm, chìa cánh tay ra. “Nhưng tôi vẫn vui lòng xem xét vế thứ hai kia, nếu em muốn.”
Cô đỏ mặt, và anh chợt thấy thoải mái hơn. Có thế Evelyn sẵn sàng nói năng táo bạo với anh, nhưng cô vần là một Evelyn đứng đắn, làm-mọi-điều-vì-lũ trẻ. Trước sự ngạc nhiên của anh, cô khoác lấy cánh tay anh.
“Ngài Saint, có lẽ tôi nên giới thiệu ngài với vài người trước đã.”
Chuyện này nghĩ cũng hay. Không vui vẻ tí nào nhưng chắc chắn là bất ngờ. “Tay trong tay cơ à?” Anh hỏi, nhướng mày. “Không phải tôi phàn nàn đâu nhưng tôi có cảm tưởng rằng hai ta chí chạm vào nhau khi không có ai trông thấy” Anh nghiêng lại gân, hít hà hương thơm trên tóc cô.
“Tôi nợ ngài một món,” cô trả lời. “Ngài đã nói tôi phải ở cạnh ngài hôm nay, cho nên tôi đã ở đây.”
Nó giải thích cho sự ngoan ngoãn của cô. Cô đang thực hiện lời hứa của mình một cách mẫn cán. Thiên thần của anh sẽ kề vai sát cánh với quỷ sứ nếu cô đã hứa làm thế. “Vậy thì bắt đầu màn giới thiệu thôi.”
Họ đi qua bãi cỏ tời chổ phần lớn khách khứa tụ tập.Dare đã ở đó với vợ mình, và Saint cố kềm vẻ cau có. Anh từng chế nhạo tử tước là kẻ an phận xó nhà, thế nhưng họ lại giáp mặt nhau trong một sự kiện giao tế.
Và không phải là lần đầu.
Không, không, không. Không phải anh an phận. Anh đến đây vì muốn trông thấy Evelyn, và vì có thể nó sẽ thú vị. Một buổi picnic của những nhân vật vai vế đang kính bậc nhất trong giới, và anh lại được mời.
“Ngài Barret,” Evelyn kéo anh lại, lên tiếng, “ngài gặp Lord St. Aubyn chưa ạ? Ngài St. Aubyn, đây là vị chủ tiệc của chúng ta, Tướng Augustus Barre.”
Ngưi đàn ông cao lớn, đội mắt cùng một màu xám thép như mái tóc, gật đầu chào với đột chính xác hoàn hảo. “St. Aubyn. Lucinda nhà tôi đề nghị mời anh. Hãy vui vẻ.” Ông đưa mắt sang Evelyn rồi quay lại. "Nhưng đừng làm quá nhé, tôi mong vậy”
“Cảm ơn ông.”
Khi nhìn theo vị tướng bước điếp chào đón đoàn khách tiếp theo, Saint chợt nhận ra cho anh chìa khóa dẫn đến thắng lợi. Nếu anh muốn đoạt lại Evelyn từ tay gã Clarence Alvington đần độn, anh chỉ cần kìm bớt mình lại. Điều đó không đúng với tính cách thẳng nói thật và bất chấp hậu quả của anh. Saintẽ khó khăn nhưng chí ít anh có thể tự nhủ mình nó là một thử thách.
“Không đến nổi kinh khủng, đúng không?" Evolyn thì thầm, níu cánh tay anh sát hơn.
“Không, tôi nghĩ là không.”Anh nhìn xuống những ngón tay cô. “Mà em đang làm gì vậy?”
“Ý ngài là sao? Tôi đã nói sẽ biến ngài thành một người đứng...”
“Trong khoảng một tháng chúng ta quen biết nhau, em đã dành hầu hết thời gian để cho tôi biểt những việc em muốn làm với tôi ít ỏi cỡ nào, Evelyn Marie. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hay em đã quyết định tiếp tục... tình bạn giữa hai ta sau khi em lấy Clarence Alvington?” Trước mặt người khác, anh sẽ cư xử mực thước. Điều đó cô đã biết rõ, và anh thấy không có lý do gì để không thành thật.
Evelyn há hốc miệng. “Tất nhiên là không!”
Trên thực tế có lẽ nó là điều tốt nhất anh có thể hy vọng, Saint nhận ra. Làm người tình của cô sau khi cô kết hôn. “Đâu đến nỗi tệ lắm?” Anh mềm giọng thuyết phục. “Sẽ không ai biết cả. Chỉ có tôi và em, Evelyn.”
Dừng lại, cô gắt. “Ngài đừng bao giờ nêu ra những chuyện như thế. Tôi sẽ không phản bội chồng mình.”
“Nhưng nếu tôi không muốn buông em ra thì sao?”
Cô giảm nhịp bước, ngầng lên nhìn anh. “Vậy ngài hãy làm điều gì đi,” cô thì thầm, và rút tay về.
Saint dừng lại, và nhìn theo Evelyn khi cô bước tới nói chuyện với Lord và Lady Dare. Cô đang cố nói với anh điều gì? Rằng anh nên cầu hôn cô ư? Anh đã định làm thyế, nhưng anh chí ít phải biết rẳng anh trai cô sẽ không bao giờ chấp nhận cuộc hôn nhân giữa giữa em gái và kẻ đầy tai tiếng như anh. "
Dĩ nhiên anh có thể bắt cóc cô như cô đã làm với anh. Ý tưởng ấy vô cùng hấp dẫn, giam giữ cô bên điền trang St. Aubyn, chỉ hco mặc những tấm áo choàng lụa không gì khác. Chắc thời gian đầu cô còn thích chứ, cho đến khi cô nhận ra mình đã hoàn toàn bị hủy hoại thanh danh.
Một khoảng trống lớn đã hình thành xung quanh anh. Hiện tượng tương tự xuất hiện ở những sự kiện đứng đắn nhất anh tham dự, nhưng không được là ngày hôm nay; đó là mục đích anh giữ Evelyn bên mình. Mọi ngươi quý mến cô, dẫu cho họ ngán sợ anh. Hút sâu một hơi, anh đi theo cô. Hãy chứng tỏ tử tế, anh nghiêm khắc răn đe mình. Dù có bị cám dỗ cỡ nào, cũng phải tỏ ra tử tế.
“Sao tươi cười vậy?” Georgie hỏi, hôn má Evei.
“Hôm nay đẹp trời mà." Và cô sẽ tận tưởng nó với Saint
Dare cầm tay cô, cúi xuống hôn. Dù mặt trời có rực rỡ và chim chót hót ríu rít, nhưng cứ nghĩ tới chuyện tôi bị ép buộc phải lấy Heo Nơ Alvington là tôi
thể vười nổi.”
Georgie huých anh, không lấy gì làm nhẹ nhàng. “Dare.”
“Evelyn?” Anh cất tiếng gọi, giọng anh âm vang khắp dãy phòng trống. "Cô Ruddick?”
Rõ ràng cô không có ở đây. Saint đành trở ra.
Đia điếm thứ hai cô có thể đến là trại trẻ cũ, nên Saint phi ngựa qua Marylebone tới đường Great Titchfield.
Anh gặp bà phụ trách ở đầu cầu thang. “Đức ngài,” bà nhún gối thật thấp chào anh.
“Bà Natham. Tôi đang tìm cô Ruddick. Sáng nay cô ấy có đến đây không?”
Bà phụ trách dường như bối rối vì mình vẫn giữ được công việc, và Saint không có ý định giảm nhẹ sự lúng túng cho bà ta. Evelyn quý bà ta, nên bà ta được ở lại. Đó là giới hạn tối đa của sự đãi ngộ anh dành cho bà Mặt Sắt.
“Không, thưa ngài. Bọn trẻ cũng hỏi thăm suốt, nhưng ba ngày nay chúng tôi chưa hề gặp cô ấy.”
“Hừm. Được rồi. Cám ơn bà.” Anh quay đi.
“Thưa ngài?”
Saint dừng chân. “Gì vậy?”
“Thắng bé Randall đã kể một câu chuyện hết sức hoang đường cho những đưa khác nghe – về ngôi nhà mới cho chúng. Lũ trẻ vô cùng phấn khởi, nhưng tôi băn khoăn không biết liệu… Randall vốn hay nói đùa, ngài biết đấy.”
“Randall nói đúng đấy.” Anh do dự một lát. “Tôi nghĩ cô Ruddick muốn đích thân nói với chúng , ngay khi làm thủ tục xong. Tôi sẽ lấy làm cảm kích nếu bà bảo với bọn trẻ hãy tỏ ra kinh ngạc khi cô ấy báo tin vui cho chúng.”
Bà phụ trách nở nụ cười, những nét khắc nghiệt trên gương mặt giãn ra. “Rất vui lòng, thưa ngài. Và cảm ơn ngài – về chuyện bọn trẻ.”
“Không có gì. Chúc một ngày tốt lành, Natham.”
Lạ lùng thay, Saint ngẫm nghĩ trong lúc cưỡi ngựa quay về trung tâm Mayfair, khi thấy người khác hạnh phúc lại khiến anh… hài lòng như vậy. Anh sẽ đề nghị cô Evelyn giải thích hiện tượng khi nào tóm được cô.
Anh bắt gặp tiểu thư Barret và phu nhân Dare đúng lúc bọn họ từ lâu đài Barret đi ra. “Xin chào, các quý cô,” anh cất tiếng, ngả mũ ra.
“Chào ngài,” cả hai đồng thanh, đưa mắt cho nhau.
“Tôi đang tìm tiểu thư Ruddick. Cô ấy có đi cùng hai người sáng nay hay không?”
Luncinda cau mày, rồi rất nhanh lấy lại vẻ bình thường. "Hôm qua cô ấy bảo có... một nơi cô ấy phải đi sáng nay.”
Saint nhảy khỏi lưng Cassius. “Cô ấy không ở đó. Nơi còn lại cũng không.”
"Chiều nay chúng tôi đã hẹn cùng đến bảo tàng.” Lady Dare nói một cách thận trọng, “nhưng cô ấy đã gửi tin nhắn cáo lỗi không đi được.”
Cố duy trì vẻ thư thái, Saint cầm lấy tờ giấy nữ tử tước lấy ra từ túi áo choàng. “Nó không nói lý do cô ấy hủy hẹn,” anh lẩm bẩm với mình. Anh không bao giờ nghĩ cô đối với bạn bè thô lỗ như thế.
“Tôi chắc chắn anh trai Evelyn đã điều cô ẩy đi làm nhiệm vụ mới.” Bất chấp lời lẽ quả quyết, Lady Dare trông không được hoàn toàn tự tin.
Cả hai bạn cô đêu biết về kế hoạch của Victor đối với Evelyn và Clarence Alvington, và anh thấy được vẻ suy đoán trong mắt họ mà chẳng cần đặt câu hỏi. Tối qua gia đình Alvington có hẹn ăn tối với gia đình Ruddick. Tim Saint bắt đầu nên thình thịch, lòng tràn ngập một cảm giác khó chịu bất thường - anh thấy lo lắng.
“Có lẽ chúng ta nên đến thăm Evie, Georgie,” Lucinda nêu ý kiên. “Chỉ để biết chắc cô ấy vẫn ổn.”
Saint gần như không nghe thấy họ. Anh đã lại tung mình lên ngựa. “Không cần đâu. Để tôi.”
Có chuyện rồi. Dù có rất ít bằng chứng,nhưng giác quan sinh tồn ngày một sắc bén mách bảo anh rằng buổi hôm nay không được như bình thường. Anh muốn thúc ngựa phi nước đại, nhưng vì sự đúng mực, anh đành lòng chạy nước kiệu nhanh đến dinh thự của nhà Ruddick.
Ông quản gia mở cửa sau tiếng gõ cửa của anh. “Lord St. Aubyn. Kính chào ngài.”
“Tôi muốn nói chuyện với tiểu thư Ruddick, nếu cô ấy có nhà,” Saint nói, không tài nào giấu được sự nôn nóng.
“Ngài vui lòng đợi ở phòng khách, thưa ngày, tôi sẽ đi hỏi.”
Saint trút ra hơi thở mà anh không nhận ra mình nén lại nãy giờ. Dù sao cô ấy cũng ở đây. Cô ấy không bị lôi tới nơi nào đó và kết hôn với Clarence Alvington trước khi anh bắt kịp có bất kỳ hành động nào.
Anh đi đi lại lại không phòng khách, mong muốn gặp cô khắp huyết mạch anh như cơn sốt. Cô sẽ không sao. Cô sẽ xuống dưới nhà và báo cho anh rằng đã uống rượu quá nhiều trong bữa tiệc tối tẻ ngắt của anh trai và ngủ quên.
“St. Aubyn.”
Anh quay lại. “Ruddick.” Tóc gáy anh dựng lên. Dù xảy ra chuyện gì đó đi nữa, nó cũng tệ hơn anh dự liệu. Phải lịch sự, anh nhắc nhở mình. Evelyn không dám quyết liệt chống lại những ý muốn của anh trai trong mọi chuyện, thế nên bên cạnh thuyết phục cô về sự chân thành của mình thì anh phải lấy lòng Victor. “Chào anh.”
“Chào anh. Tôi e rằng sángnay em gái tôi không được khỏe”
Quai hàm Saint sắt lại. Anh sẽ không được gặp cô. “Tôi hy vọng không có gì nghiêm trọng?” Anh buộc mình cất lời.
“Không chỉ là cơn đau đầu thôi. Nhưng con bé sẽ không gặp ai hết.”
"Vậy tôi không quấy quả anh nữa.” Saint đi qua mặt Ruddick, trở ra hành lang và đưa bó hoa cho ông quản gia. “Của tiểu thư Ruddick.”
"Anh St. Aubyn này?" Anh trai Evelyn đi theo anh ra tiền sảnh
Chỉ có sự hiện diện của Victor mới ngăn Saint không leo lên gác để phá từng cánh cửa cho đến khi anh tìm được Evelyn yên tâm rằng cô vẫn bình an. “Chuyện gì vậy?”
"Em gái tôi không hiểu lý lẽ như tôi hằng mong đợi. Con bé đã hứa hôn với Clarence Alvington, và tôi xin tỏ lòng cảm kích, của một quý ông dành cho quý ông, nếu anh giữ khoảng cách với em tôi.”
Saint đờ người. Không. Lúc trước khi cô nhắc đến chuyện đó, nó mới chỉ là một khả năng mà anh vốn cho rằng mi2nhco1 thể ngăn ngừa. Người phụ nữ anh anh yêu không được trở thành vị hôn thê của kẻ khác. “Cô ấy đã đồng ý lấy Clarence Alvington?”
Saint dừng lại ở ngưỡng cửa khi ông quản gia mở cửa cho anh. “Anh biết không, Ruddick, tôi vẫn tưởng mình là kẻ vô lại đê tiện nhất London. Nhưng tôi phấn nào vững dạ biết là mình đã nhầm. Chúc mừng anh. Giờ anh đã dành được danh hiệu ấy rồi.”
Nêu anh có em gái, St. Aubyn, chắc anh sẽ hiểu. Giờ mời anh đi cho, và chớ có quay lại.”
Rời khỏi dinh thự của gia đình Ruddick là việc khó khăn nhất Saint từng làm. Anh biết Evelyn ở trong đó, và chắc chắn cô đang vô cùng khổ sở. Anh cần phải gặp cô. Anh cần phải giúp cô.Anh cần phải làm một điều gì đó.