Kẻ Phóng Đãng Thần Thánh

Chương 22 :

Ngày đăng: 20:12 19/04/20


Nhưng loài người, đã không lừa gạt tôi



Và phụ nữ, đã không bỏ rơi tôi



Huân tước Byron, Thơ gửi Augusta



Vừa trông thấy những quả dâu tây tươi mọngt rên tủ, Evie đã biết ngay ý định của Victor. Anh trai cô đã ngồi sẵn ở bàn, bữa điểm tâm thường lệ gồm bánh mì nướng phết mật ong, và giăm bông xắt lát đã dùng được một phần. Tờ Thời báo London nằm gân khuỷu tay như mọi sáng, duy chỉ lân này nó không được động đến.



“Chào buối sáng, Evie," anh cô cất tiếng.



Cô chọn ít dâu tây và một lát bánh mì. “Chào buổi sáng.”



“Anh tin buổi tối của em đã diễn ra tốt đẹp?"



Evie thấy nghi ngờ khi anh cô nhắc đến sự tham gia mỗi tháng hai lần của cô vào “hội thảo buôn chuyện của các nữ sĩ.” Và xét đến việc cả tối qua cô chỉ nhớ được một điều là Saint ngồi bên cạnh cô không ngớt nghịch ngợm, pha trò, thì cô chẳng có gì phải phàn nàn về buổi tối ấy cả.



“Evie?”



Cô xua những hình ảnh về Saint khỏi tâm trí, song chúng không bao giờ đi xa. “Ồ vâng. Rất tốt đẹp. Cảm ơn anh.”



“Mọi người đã thảo luận chủ đề gì?”



Evie bê đĩa của mình về bàn và ngồi xuông. “Mẹ đâu rồi ạ?”



“Lát nữa bà sẽ xuống. Những qua dâu tây này thế nào?”



Evie những muõn ném một quả vào mặt Victor. Thái độ của anh cô vô cùng lộ liễu, giả vờ lịch sự và quan tâm để cô không tranh cãi khi được yêu cầu kết hôn với Clarence Alvington. Dĩ nhiên đằng nào cô cũng gay gắt phản đối, rồi đùng đùng ra khỏi phòng, rồi kết cục lại đúng theo đúng như ý anh trai, vì cô luôn luôn đúng theo quy trình đó. Nhưng gần đây cô học được vài mành khóe mới, từ một tay chơi lão luyện. Và những ngày này cô có lý do tuyệt hảo hơn để tiếp tục thu75ch iện kế hoạch của mình chứ không phải làm theo lệnh anh trai. Chín xác là năm mươi ba lý do, trong độ tuổi từ bảy đến mười bảy. “Dâu tây rất ngon. Cảm ơn anh đã yêu cầu đem đến.”



Victor liếc nhìn cô chốc lát, vẻ nghi ngờ lướt qua mặt, rồi quay về với đĩa thức ăn. “Không có gì .”



Mẹ của họ đã xuống đến nơi, bà ào vào phòng đặt một nụ hôn nhẹ lên má Victor, rồi tới Evie “Chào các con. Hạnh phúc làm sao khi cả nhà ta được ăn sáng cùng nhau. Chúng ta nên làm thế thường xuyên hơn"



Không được la hét! Evie tự nhủ. Dù họ có nói gì, cũng không được la hét. “Vâng ạ. Chuyện anh muốn nói với em là gì vậy, Victor?”



Anh trai cô lấy khăn ăn lau miệng. “Trước tiên anh muốn cám ơn sự giúp đỡ của em trong mùa hội này. Em đã giúp anh thiết lập được những mối quan hệ rất hữu ích.”



“Vâng, em biết mình phải làm thế. Không có gì.”



Mẹ cô thở dài. “Evie, đừng gây khó khăn nữa.”



“Con đâu có tỏ ra khó khăn. Con công nhận rẳng mình rất đắc dụng mà.”



Victor cau mặt. “Em có để anh nói nốt không? Cảm ơn. Nhưng em cũng gây ra lắm phiền toái.”



Cô gật đầu, thừa biết anh mình đang ám chỉ điều gì. Vâng, và St. Aubyn đã giới thiệu anh với Wellington.”



Tư trong góc phòng Langley hơi ngọ nguậy, và trong chốc Evelyn cảm tưởng mình vừa thấy một nụ cười làm giãn vẻ mặt nghiêm khắc, lão luyện của ông. Ítnhất cũng có một người đứng về phía cô.



"Đó không phải vấn đề trọng điểm.”



“Vậy em có thể hỏi trọng điểm là gì được không? Hôm qua chúng ta đang có những ý kiến trái chiều, hoặc giả anh đã nói vậy.’’



Victor nhìn cô qua miệng tách cà phê của mình. “Trọng điểm là. kết giao với Lord Alvington sẽ bảo đảm cho anh có đủ số phiếu để chiếm lấy ghế của Plimpton trong Hạ viện. Và như em cũng biết, bấy lâu nay anh vẫn để ý tìm một đám thích hợp cho em, một người sẽ bồi đáp những phẩm chất tốt đẹp cho em và không dập tắt... cung cách vui tươi của em. Anh rất thương em, Evie, và anh không đi đến quyết định này một cách khinh suất. Nếu Clarence Alvington không đáp ứng các yêu cầu của anh. Và đúng thế, anh cũng nói thẳng là quyết định đó có lợi cho anh.” Anh cô chồm người tới. “Trước khi em bắt đầu la lối, hãy nghe anh nó đã.”



Hai tay Evie nắm chặt vào nhau trên lòng. “Em đang nghe đây.”



Victor có bản lĩnh chính trị quá tốt để lộ ra vẻ không ngạc nhiên, nhưng Evie đã hiểu cô khiến anh mình hoang mang.



Victor hắng giọng. “Cậu Alvington đã nhiều lần bày với anh là cậu ta mến em, và em sẽ có địa vị tôn quý khi cậu ta kế thừa tước hiệu tử tước từ ông bố.”



“Và anh ta nghĩ sao vê tinh bạn giữa em và Lord St. Aubyn?” Đó là câu hỏi thách thức nhất cô có thể nghĩ ra.



“Anh không nghĩ nhiều đến nó,” giọng Victor cứng rắn hơn, "nhưng tốt nhất em hãy để tâm giữ gìn thanh danh cho dúng mực. Không chỉ có Clarence và anh quyết định mối lương duyên này. Khiếu hài hước của gia đình Alvington không hề tồn tại khi nó liên quan dến danh tiếng và tên tuổi tốt đẹp của họ.”
Cửa phòng khách nhỏ bật mở. Georgiana, vẫn chưa kịp tháo mũ, ào vào phòng. “Evie, tạ ơn Chúa.”



Luncinda đi ra đóng cửa một lúc thấy bóng ông quản gia. “Ừ, xảy ra chuyện gì?”



“Cậu đã thành công, Evie ạ,” nữ tử tước nói với Evie, thả chiếc mũ uống một cái ghế. “Đúng là điều thần kỳ. Mình đã tới nhà tìm cậu, nhưng Langley bảo cậu ở đây.”



Georgiana đang vô cùng phấn khích. Và mặc dù đang mang nặng ưu phiền, trái tim Evie vẫn bừng lên một chút. Chí ít cũng có người được hạnh phúc. “Nhưng cậu đang nói về điều gì thế, Georgie?”



“Mình đang nói về St. Aubyn. Tristan vừa từ phiên họp sáng ở Thượng viện về, và anh ấy cho mình biết một tin động trời.”



Tên Saint vừa cất lên, Evie đã mất bình tĩnh. Ngồi lên bậu cửa sổ, cô uống một hớp rượu lớn. “Saint Iại gây chuyện gì nữa vậy?”



“Hôm nay anh ta đã đến Nghị viện, và xin lỗi Lord Haskell đàng hoàng vê những lời lẽ không hay đã nén vào mặt ông ấy vào lần trước anh ta đến đó.”



Evie nhướng một bên mày. "Anh ta đã xin lỗi người khác?”



“Y như một quý ông. Tristan bảo là St. Aubyn cũng ở lại cho đến hết phiên họp, và anh ta còn tình nguyện sung vào ủy ban cải thiện tình trạng lao động trẻ em.”



Cả hai cô bạn đều nhìn Evie đầy mong chờ. “Ôi chao,” sau một lúc cô thốt lên.



Cô chỉ nghĩ được chừng ấy để nói, trong khi cả con tim cô tràn ngập mong muốn chạy đi tìm Saint để hỏi xem anh có dự định gì, rồi ôm hôn anh. Anh đã tiếp thu bài học, và anh vẫn có thể làm điều tốt dẫu rằng nó không giúp gì được cô. Rồi cô chợt sực tỉnh, nhận ra các bạn mình vẫn đang nói chuyện.



“...kết hôn với Clarence Alvington,” giọng Lucinđa.



“Không được! Chẳng lẽ anh cậu không thẩy Clarence hoàn toàn không phù hợp với cậu?” Georgiana hỏi. ra chỗ cửa sổ với Evie.



“Có lẽ sẽ không. Anh ấy chỉ thấy Clarence vô cùng phù hợp cho anh ấy. Cuộc hôn phối đảm bảo cho anh ấy một ghế ở Hạ Viện.”



“Ha. Anh ẩy thành công dựa vào năng lực của mình thì mới đáng trọng, chứ nhờ công lao của cậu thì còn ra gì.”



Evie mỉm cười. “Giá mà mình đã nghĩ ra điều đó để nói với anh ấy.”



“Cho cậu mượn nó thoải mái bất cứ lúc nào.”



Thứ cô đột nhiên muốn mượn là cuộc sông của Georgiana. Cô ấy có một người chồng yêu thương mình, một người bác hiểu biết, một người anh họ đủ quyền lực và địa vị đảm bảo không một ai phương hại họ, và một thiên hướng gây ra những sự kiện hoàn toàn không thích hợp với một phụ nữ.



Còn Evelyn có một kẻ vô lại dường như thích cô và muốn hủy hoại cô, một gia đình dồn mọi mong ước của họ, lên vai cô và chăm chăm để tâm đến ý kiến thiên hạ, cùng một giẩc mơ vô vọng là được điều hành một trại mồ côi toàn lũ trẻ con nghèo khó.



Tuy nhiên, rất có thể Saint đã khiến những điều cô kỳ vọng dần trở thành hiện thực. và một khi cô đã tỏ rõ cho anh thấy cô không phải đứa đần độn tìm kiếm sự chú ý, thì sự giúp đỡ và những lời khuyên của anh, mặc dù cay độc và đều có một cái giá, đã trở nên vô cùng quý báu.



“Cậu sẽ làm gì?" Georgiana hỏi.



“Cậu ấy định sử dụng một số phương pháp của St. Aubyn.” Lucinda đáp thay trước khi Evie kịp mờ miệng, “với hy vọng một chút tội loi sẽ dọa Clarence hoảng sợ mà chạy mất, hoặc chí ít là bố mẹ anh ta.”



“Như thế thì quá liều lĩnh, Evie,” nữ tử tước nói, vẻ măt nghiêm khắc. “Tin mình đi.”



“Mình biết. Thực ra" - Evie hít sâu và thầm cầu nguyện – “có lẽ mình cần các cậu giúp.”



“Để tạo một vụ tai tiếng?”



Cả Georgie và Lucinda đều tỏ vẻ nghi ngờ. Chẳc họ tưởng rằng cô đã quyết tâm làm bất cứ chuyện gì miễn là hiệu quả. Rồi cô sẽ cho họ thấy. Cô có một giáo viên rất giỏi.



“Không, không phải để gây tai tiếng,” cô trả lời, giấu vẻ bực bội. “Mà để giả vờ như không có chuyện tai tiếng nào đang diễn ra.” Evie gắng gượng cất tiếng cười. “Trời đất, nếu các cậu cau có với mình vì viêc làm bất chính, mình sẽ hoàn toàn suy sụp mất.”



Lucinda thở dài. Mình ắt sẽ khuyên cậu nói chuyện vớI anh trai nếu không phải đã từng chứng kiến cậu nói lý lẽ vớI anh ấy trước đây. Cậu có thể yên tâm là mình khong để tâm bất cứ vụ tai tiếng nào cậu gây ra.”



“Minh cũng sẽ làm đúng bổn phận,” Georgie tán thanh. “Mình chỉ ước cậu có thời gian để ăn mừng thành công vụ St. Aubyn chứ không phải lo lắng chuyện ngớ ngẩn này.” Cô nàng chuyển sự chú ý sang Lucinda. “Tuy nhiên, mình muốn chỉ ra rằng nếu St. Aubyn đã thực sự trở thành một quý ông, thì trong chúng ta chỉ còn mỗi cậu là chưa dạy dỗ được ai đấy."



“Hừm, anh ta chỉ tử tế được năm phút là cùng. Mình khó mà công nhận đó là một chiến thắng triệt để được. Với lại, ban đầu chúng ta đã thống nhất là dạy cho một gã đàn ông biết cách cư xử với một phụ nữ. Như mình vừa kiếm tra, thì trong Thượng viện không có người phụ nữ nào. Kể từ thời Nữ hoàng Elizabeth.”



Trong lúc Georgie và Lucinda tiếp tục tranh luận xem cô đã hoàn thành đầy đủ vai trò trong giao kèo của họ hay chưa, thì Evelyn mải lo kiềm chế niềm vui bé nhỏ mỗi lúc một dâng cao của mình. Ngày mai cô sẽ là bạn đồng hành của Saint suốt cả ngày, như cô đã hứa. Ngày mai cô sẽ gặp lại anh, và cô đã tự cho phép mình cư xử bừa bãi một chút, sau chừng ấy thời gian bỏ ra để cải tạo anh, xem ra thật xuẩn ngốc khi phải thừa nhận một phần trong cô lại thích hầu tước St. Aubyn là tên vô lại - và đôi lúc anh dường như là tên vô lại của cô.