Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại
Chương 17 : Phủ Định Quốc công
Ngày đăng: 18:06 18/04/20
Xe ngựa đến phủ Định Quốc công, nghe thấy Hàn Cửu ở bên ngoài mời nàng xuống xe, Lâm Thư hít thở sâu, từ trong xe ngựa chui ra, cẩn thận xuống xe.
Binh sĩ gác cổng thấy có chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa phủ, thấy người trên đó chắc không tầm thường, không dám chậm trễ, nhanh chóng bước ra nghênh đón.
“Vị tiểu ca này, là khách quý ở đâu đến bái yết phủ Định Quốc công vậy?”
Hàn Cửu nghiêm mặt liếc hắn một cái, lấy một tấm lệnh bài từ trong ngực ra, đưa đến trước mặt hắn, thản nhiên nói: “Chúng ta là người của phủ Dịch Vương, Vương Gia có chuyện quan trọng muốn báo cho Quốc Công gia, phái vị tiểu công tử này đến bẩm báo. Nhanh báo cho quản gia của các ngươi đi.”
Binh sĩ vừa nghe là người của phủ Dịch Vương, liền không dám chậm trễ, dạ một tiếng, nhanh chóng đi làm.
Cách màn che, Lâm Thư có thể thấy được cổng lớn của phủ Định Quốc công, nâng mắt nhìn tấm biển ‘phủ Định Quốc công’ ở phía trên. Cơn kích động tựa như thủy triều trào dâng mãnh liệt, vọt thẳng vào tim nàng. Phủ Định Quốc công, đã mười năm, nàng lại trở về rồi!
Thấy nàng có điểm bất thường, mặc dù thân thể nàng run rẩy rất nhẹ, nhưng vẫn bị ánh mắt sắc bén của Hàn Cửu nhìn ra. Hắn tiến tới, quan tâm, nhỏ giọng hỏi: “Cô nương không sao chứ?”
Lâm Thư lắc đầu, màn che thật dài lúc lắc một cái.
Thấy nàng nói như thế, Hàn Cửu cũng không tiện hỏi nhiều, dứt khoát ngậm miệng lại, yên lặng chờ người của phủ Định Quốc công ra nghênh tiếp.
Lâm Thư chạy tới, chứng kiến cảnh tượng đó, liền sửng sốt một chút. Nàng thấy tổ mẫu ngồi ở vị trí cao đang ôm ngực, mẫu thân thì khóc thảm, gương mặt phụ thân đầy bất đắc dĩ và đau lòng, khuôn mặt các huynh trưởng đầy đau lòng. Còn có, Tô di nương cố làm ra vẻ khổ sở, nhưng giữa hai đầu lông mày lại chất chứa niềm vui, Lâm Thiến ở trong góc mặt đầy hả hê!
Mọi người trước mắt đều giống như trong trí nhớ, mặc dù Lâm Thư có hơi hoảng hốt, nhưng thấy dáng vẻ vô cùng tức giận của tổ mẫu, nàng lập tức phục hồi tinh thần. Bước nhanh tới bên cạnh Lâm lão phu nhân, bắt được tay bà, kích động lên tiếng: “Tổ mẫu! Con đã trở về, ngài đừng đau lòng, ngài chú ý đến thân thể ạ!”
An thị khóc đến không muốn sống, hai tay níu chặt y phục của Lâm lão gia, không ngừng chất vấn, Lâm Thư còn chưa chết, vì sao phải xây mộ chôn y phục và di vật của nó chứ.,..,.Ở đây ngoại trừ An thị, tất cả mọi người đều chú ý đến Lâm Thư đột nhiên chạy vào. Mặc dù Lâm Thư chưa tháo màn che, nhưng nghe giọng nói quen thuộc như vậy, tất cả đều sợ ngây người.
Nhất là Tô di nương và Lâm Thiến, sắc mặt thay đổi đến mấy lần, hoàn toàn mất hết huyết sắc. Hao tổn tâm cơ, Tô di nương không ngờ rằng Lâm Thư còn trở về được! Tuy Lâm Thiến đã thành niên, nhưng chưa trải đời, trong lòng lại có quỷ nên cứ nghĩ Lâm Thư là quỷ hồn. Bị hù sợ đến sắc mặt trắng bệch, chạy đến bên cạnh Tô di nương, nắm chặt tay bà ta, mặc kệ tình hình, vội vàng nói: “Nương! Ngài có thấy một người vừa chạy đến bên cạnh tổ mẫu hay không, giọng nói đó giống hệt như tiện nhân Lâm Thư! Không phải nó biến thành lệ quỷ trở lại tìm chúng ta chứ?”
Tô di nương vừa phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, nghe Lâm Thiến nói, tức giận tới mức tát cho nữ nhi một cái.
“Nói bậy gì đó! Ta thấy con bị mộng du rồi, ban ngày ban mặt nói mê sảng gì thế!”
Đột nhiên bị tát, trên mặt Lâm Thiến cũng có chút huyết sắc, trừng mắt nhìn bà ta, mang theo tức giận nói: “Con không hề nói bậy! Con rõ ràng nhìn thấy một bóng dáng chạy tới bên cạnh tổ mẫu, không tin thì ngài nhìn xem! Bây giờ nàng vẫn còn ở trước mặt tổ mẫu! Giọng nói của nàng giống hệt Lâm Thư, có phải Lâm Thư thật sự biến thành quỷ tới tìm chúng ta không?” Lâm Thiến có tật giật mình, sợ hãi nói ra.
Mặc dù mọi người ở đây đã chấn động khi thấy Lâm Thư, nhưng nghe Tô di nương và Lâm Thiến nói chuyện, đều phục hồi tinh thần, khó tin nhìn hai người họ. An thị có hơi điên dại nên chẳng thèm để ý cái gì, trong đầu chỉ nghĩ đến nữ nhi, miệng không ngừng chất vấn Lâm lão gia, nên không hề phát hiện ra những biến cố này.