Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 18 : Đối chất tại chỗ

Ngày đăng: 18:06 18/04/20


Vén màn che lên, Lâm Thư vỗ nhẹ hai cái lên bàn tay của Lâm lão phu nhân như an ủi, chợt đứng lên, đi về phía hai mẫu tử Tô di nương. Vừa đi, vừa trừng mắt nghiến răng nhìn chằm chằm hai người họ, lạnh lẽo nói: "Đúng vậy, ta đã trở về rồi! Lâm Thiến, Tô di nương, không giết chết ta, các người rất thất vọng hả? Không ngờ ta có thể thuận lợi trở về sao? Vì một hôn sự, muốn trở thành tiểu thư duy nhất của phủ Định Quốc công, không ngờ hai mẫu tử ngươi lại có lòng dạ độc ác đến thế. Tính kế lừa ta xuất phủ, sai người chụp thuốc mê ta, dẫn ta đến nơi hoang tàn vắng vẻ, mặc cho ta bị dã thú trong rừng ăn thịt. Các người thật là ngoan độc! Ta mang theo một bụng oán khí, từ Nhạc Châu chịu trăm cay nghìn đắng chạy về đây, chính là muốn tố cáo hai người ác độc này!"



"Ngươi nói bậy! Nhị tiểu thư, ngươi có chứng cứ gì chứng minh là tiện thiếp sai người gây nên? Tiện thiếp là một phụ nhân ở trong thâm trạch (chỗ ở sâu), ngày thường ngoại trừ đến Tự Miếu dâng hương, còn không dám bước ra khỏi cửa lớn của phủ Định Quốc công. Sao tiện thiếp dám sai người tổn thương tiểu thư chứ! Tiện thiếp oan uổng quá! Quốc Công gia à!" 



Lúc này, Tô di nương đã hồi phục tinh thần từ trong sự kinh động. Mặc dù nữ nhi Lâm Thiến vừa nói những lời hồ đồ, nhưng chỉ cần không có chứng cớ chứng minh bà ta gây nên chuyện của Lâm Thư, ai cũng đừng nghĩ đổ tội danh đó lên đầu bà ta!



"Bà oan uổng sao? Ha ha, vừa rồi Lâm Thiến đã nói, nếu không phải có tật giật mình thì sao tỷ ta nói ra những lời đó? Nếu như các người không sai người bắt cóc ta, vì sao Lâm Thiến sẽ sợ hãi như thế, cho rằng ta là lệ quỷ, quay về tìm các người tính sổ! Bà nói đi!" Lâm Thư tức giận nhìn chằm chằm Tô di nương, lớn tiếng chất vấn.



Cuối cùng Định Quốc công Lâm Chí Viễn cũng phục hồi tinh thần, không thể tin chuyển mắt qua lại giữa Lâm Thư và Tô di nương, cuối cùng giọng khàn khàn hỏi Tô di nương: "Có phải là nàng sai người bắt cóc Thư nhi không?"



"Quốc Công gia! Tiện thiếp oan uổng quá! Tiện thiếp là một vị phụ nhân, nào có lá gan dám làm tổn thương Nhị tiểu thư! Tiện thiếp thật sự là oan uổng! Thời gian này Thiến nhi chỉ bị chuyện của nhị tiểu thư làm cho kinh sợ, lúc đầu thấy nhị tiểu thư, con người trở nên hồ đồ, toàn nói mê sảng thôi! Nếu như Quốc Công gia không tin tiện thiếp, cứ kêu người đi tra xét đi! Tiện thiếp chưa từng làm chuyện nen không thẹn với lương tâm!" Tô di nương ưỡn thẳng lưng, dáng vẻ đường đường chính chính.



"Hay cho một câu ‘không thẹn với lương tâm’! Chính tai ta nghe thấy đám bắt cóc nói, là bà muốn để Lâm Thiến trở thành tiểu thư duy nhất của phủ Định Quốc công, gả cho kẻ nhà cao cửa rộng, mới tính kế trừ khử ta! ="="ll..lêquyyddonn,,..Trong phủ Định Quốc công to lớn này, trừ bà ra, còn ai có động cơ muốn trừ bỏ ta chứ? Không phải bà mở mồm đều là xảo ngôn giỏi biện cãi sao? Bà muốn chứng cớ hả? Được! Chúng ta báo quan đi!Để Triệu Duẫn Kinh đi thăm dò, ta cũng không tin không tra được manh mối gì!" Lâm Thư giận dữ nói.



"Này, Quốc Công gia, đây tóm lại là chuyện của Lâm gia, truyền ra bên ngoài sẽ gây bất lợi cho thanh danh của Nhị tiểu thư và Lâm gia. Nếu Quốc Công gia không tin tiện thiếp, cứ điều tra trong phủ sẽ biết. Nếu như tra được cái gì, tiện thiếp không còn lời nào để nói nữa. Nhưng nếu không phải do tiện thiếp gây nên, tiện thiếp tuyệt đối không nhận tội!" Nói xong, Tô di nương quỳ xuống, kéo vạt áo Lâm Chí Viễn, thút tha thút thít khóc.
Nhìn đôi mẫu tử khóc sướt mướt, dáng vẻ như phải chịu uất ức, giống như bọn họ mới là người chịu khổ, Lâm lão phu nhân liền tức giận, lồng ngực tràn đầy lửa giận. Tay run run, chỉ vào Tô di nương và Lâm Thiến, mắng to: "Các ngươi còn để lão thân vào trong mắt không! Lúc nói thế này, lúc nói thế kia! Chí Viễn! Ngươi xem đi, đây đều là tai họa ngươi đã rước vào Lâm gia! Đây là muốn lão thân tức chết mới chịu đó! Thư nhi chịu nhiều uất ức như vậy cũng không rơi một giọt lệ, bọn họ ngược lại như phải chịu mọi uất ức, thật là tức chết lão thân rồi! Lâm Thiến, đường đường là tiểu thư dòng thứ của phủ Định Quốc công, đến tuổi thành thân, lại giống như một đứa trẻ chưa dứt sữa không rời được mẫu thân! Chí Viễn, nương hỏi ngươi, ngươi định làm thế nào?" Đôi mắt sắc bén nhìn nhi tử, bà ép hỏi.



Lúc này cảm xúc trong lòng Lâm Chí Viễn hết sức phức tạp, khoảng thời gian không tìm thấy Lâm Thư, hắn luôn ăn không ngon, ngủ không yên, quan tâm và đau lòng vì nữ nhi. Dưới sự khuyên nhủ của Tô di nương, không thể không thừa nhận nữ nhi có lẽ đã không còn, lúc này mới lấy dũng khí mở miệng nói chuyện chuẩn bị xây mộ chôn cất y phục và di vật của Lâm Thư. Lại không ngờ, vừa mới dứt lời, thê tử An thị tương kính như tân nhiều năm giống như nổi điên chỉ trích hắn. Sau đó Lâm Thư liền chạy vào, đối chất với Tô di nương khiến hắn khó có thể tiêu hóa. Không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, trước mắt bị mẫu thân ép hỏi, Lâm Chí Viễn bất đắc dĩ nói: "Tất cả mặc cho mẫu thân định đoạt. Kính xin mẫu thân bảo trọng thân thể, đừng quá lo lắng, tất cả đã có nhi tử."



Lâm lão phu nhân lườm hắn, phất tay, ra lệnh: "Người đâu, đưa Tô thị tới Vọng Nguyệt các, trông coi nghiêm ngặt, không được bước ra một bước! Còn nữa, đưa đại tiểu thư tới Hoa Lầu chăm sóc đặc biệt, nếu đại tiểu thư xảy ra chuyện gì, chỉ tra hỏi các người thôi!"



Hai lão ma ma bên cạnh bà nghe lệnh, động tác nhanh nhẹn kéo Tô di nương và Lâm Thiến đi ra, không hề chần chừ. Tô di nương và Lâm Thiến ngoác miệng gọi nhau, cùng cầu xin Lâm Chí Viễn. Nhìn hai mẫu tử bị người lôi đi, Lâm Chí Viễn há miệng, cuối cùng vẫn nuốt lời đã đến bên môi xuống, không nói gì cả.



Nhìn hai mẫu tử phiền phức kia bị kéo đi, còn An thị vẫn khóc rống như phát điên, Lâm lão phu nhân mệt mỏi xoa xoa trán, nhàn nhạt lên tiếng: "Thư nhi ở lại đây, lão thân có lời muốn hỏi con bé. Các ngươi giải tán trước đi! Sóc nhi, con vào cung mời Vương ngự y tới xem bệnh cho mẫu thân con đi. Mẫu thân con bị tâm thần bất ổn, đợi nương con bình tĩnh lại thì đưa Thư nhi đế trấn an nàng. Ngọc nhi và Kỳ nhi, hai đứa cùng phụ thân đến phủ Kinh Triệu Duẫn báo án đi!"



Lâm Chí Viễn nghe vậy biết đây là mẫu thân không yên lòng về mình, đặc biệt kêu hai nhi tử đi cùng, trên mặt liền hơi xấu hổ, nhưng không dám phản bác, cuối cùng đành gật đầu.



Ba vị ca ca của Lâm Thư thấy muội muội trở về bình an, trong lòng chuyển bi sang hỉ. Vốn nghĩ đợi tan cuộc sẽ hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy tổ mẫu nói như vậy, đều thức thời câm miệng làm theo.