Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại
Chương 19 : Người kia như thế nào
Ngày đăng: 18:06 18/04/20
Đám người đi rồi, Lâm lão phu nhân run run vươn tay về phía Lâm Thư, nói: "Thư nhi, qua đây, để tổ mẫu nhìn một chút, tôn nhi đáng thương của ta!"
Giằng co với Tô di nương hồi lâu, Lâm Thư cũng chẳng rơi một giọt lệ, giờ khắc này lại như vỡ đê, nhào vào lòng Lâm lão phu nhân khóc rống lên.
"Được rồi, đứa bé ngoan, chịu khổ rồi. Sau này tổ mẫu chắc chắn sẽ bảo vệ con thật tốt, sẽ không để ai làm hại con nữa. Về nhà rồi, có tổ mẫu ở đây, không ai dám động tới con. Đừng sợ nữa!" Bàn tay đầy nếp nhăn vỗ nhẹ lên lưng Lâm Thư, giọng nói Lâm lão phu tràn đầy từ ái.
Hít hít mũi, nàng lau nước mắt, từ trong lòng Lâm lão phu nhân ngẩng đầu lên, nói: "Tổ mẫu, Thư nhi đã trở lại, sẽ không rời khỏi mọi người nữa!"
"Ai! Đứa bé ngoan, không ai có thể chia tách chúng ta." Yêu thương vuốt đầu nàng, ánh mắt Lâm lão phu nhân hơi ướt át.
"Tổ mẫu, những ngày qua con ở bên ngoài đã khiến mọi người lo lắng rồi, là Thư nhi bất hiếu. Thư nhi rất nhớ mọi người!"
"Nói bậy! Ai nói Thư nhi bất hiếu chứ! Thư nhi là đứa bé ngoan hiếu thuận nhất trên đời này. Đến đây, ngồi lên để tổ mẫu nhìn kỹ một chút." Nói xong, Lâm lão phu nhân đỡ nàng đứng dậy, để nàng ngồi cạnh bà.
Lâm Thư được Lâm lão phu nhân đỡ ngồi xuống, lại lấy chiếc khăn tay tự mình lau nước mắt cho nàng. Vừa dịu dàng lau, Lâm lão phu nhân vừa đau lòng mở miệng: "Đứa bé đáng thương, gầy đi nhiều quá! Còn rám nắng không ít! Nhất định là rất khổ sở! Đã bình an trở về rồi, tổ mẫu nhất định sẽ nuôi con mập lên, nuôi trắng trẻo, béo mập!"
Lâm Thư nghe vậy, cười rộ lên, làm nũng: "Tổ mẫu, ngài đang nuôi con như nuôi heo đấy ạ! Nuôi cho mập sẽ khó coi, còn ai dám lấy con nữa!"
Nghe vậy, không cần suy nghĩ cũng biết tổ mẫu nàng muốn làm gì rồi. Trên mặt thoáng chút ngượng ngùng, cười gượng nói: "Tổ mẫu, ngài hỏi cái này làm gì. Hàn Lạc Tuyển đã nói rõ rồi, không muốn để người ngoài biết được huynh ấy cứu con, rõ ràng là không muốn dính dáng gì với con. Ngài cũng đừng đánh chủ ý lên huynh ấy."
Mặc dù nàng muốn ở cùng Hàn Lạc Tuyển, nhưng chỉ muốn dựa vào sự cố gắng của bản thân khiến cho hắn tự mình mở miệng xin lấy nàng, mà không phải dựa vào các trưởng bối làm mai, dư luận trói buộc, bức ép hắn ở cùng nàng.
"Tôn nữ của ta xinh đẹp như hoa, hào phóng thiện lương, trừ phi đầu óc hắn bị ngấm nước, nếu không làm sao sẽ chán ghét con! Thư nhi đừng sợ, nếu như con có ý với hắn, tổ mẫu tự mình tìm Dịch Vương phi làm mối cho hai đứa. A! Đúng rồi, hình như đại ca Lâm Sóc của con và Hàn thế tử đều cùng học trong học viện Thánh Tài nhỉ? -lll..ququqdoo,,,ôn....-=- Chúng ta kêu đại ca con tìm hiểu rõ người đó trước, nếu là người có nhân phẩm, tướng mạo, học thức không tệ, tổ mẫu chắc chắn giữ mối hôn sự đó cho con." Lâm lão phu nhân có đôi mắt tinh như chim ưng, sao không nhìn ra được trong mắt tôn nữ đang che giấu tình ý. Chỉ coi như Lâm Thư đang xấu hổ, nên mới từ chối trước mặt mình. Bà không cho là đúng nói với tôn nữ.
Lâm Thư nghe vậy, kinh sợ, vội vàng xua tay nói: "Tổ mẫu, ngài đừng như vậy! Nếu như huynh ấy có ý với con, tự nhiên sẽ đến cửa cầu hôn. Nhưng nếu vô ý, chúng ta gấp gáp gả đi sẽ khiến người ta nhìn Lâm gia chúng ta thế nào ạ! Tổ mẫu, ngài đừng quá quan tâm, còn hai năm nữa con mới đến tuổi cập kê, không nên nóng vội. Ngược lại là Lâm Thiến, tỷ ta và Tô di nương vì chuyện hôn sự bất thành với phủ Mục Hầu, nên đã tính kế hại con. Năm nay Lâm Thiến mười sáu rồi, cũng nên làm mai thôi."
"Làm mai? Hừ, ta và nương con vốn định đợi đến tháng sau trong cung tổ chức tiệc trung thu, sẽ đưa nó đi kết giao. Không ngờ hai mẫu tử đó chờ không kịp, tâm tư còn ác độc đến thế. Nếu bọn nó đã muốn gả, đợi tra rõ mọi chuyện, ta liền cho bọn chúng toại nguyện, gả Lâm Thiến cho một người tốt!" Lâm lão phu nhân cắn từng chữ, trong lời nói nồng nặc sát khí.
Sau khi nghe xong, trong lòng Lâm Thư rất hài lòng, liền phụ họa: "Ừm, nên chọn cho Lâm Thiến một người tốt, nếu không, không biết hai mẫu tử đó có thể làm gì nữa."
"Bọn chúng dám! Có lão thân ở đây, ai cũng đừng nghĩ tác quái ở phủ Định Quốc công!" Lâm lão phu nhân lạnh mặt, tức giận nói.
"Tổ mẫu uy vũ khí phách!" Lâm Thư cười hì hì khen.
Nghe vậy, vẻ tức giận trên mặt bà lập tức tan thành mây khói, vươn tay cưng chìu bóp mũi ngọc của nàng, nói: "Cái con bé này!"