Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 2 : Gặp lại cố nhân

Ngày đăng: 18:06 18/04/20


“Các ngươi nói cái gì? Không cứu được sao? Mặc kệ phải dùng cách gì, các ngươi phải giữ được mệnh của Hoàng hậu cho trẫm! Nếu như Hoàng hậu có gì bất trắc, tất cả đều phải chôn theo!” Tức giận, đá văng ngự y, Triệu Á Thanh vừa phiền não vừa lo sợ, đi đi lại lại quanh phòng.



“Bệ hạ! Chúng lão thần thật sự bất lực rồi! Hoàng hậu nương nương suy giảm tới tim, chúng thần đã dốc hết sức cứu chữa. Nếu như có Dịch Vương ở đây, dựa vào y thuật diệu thủ hồi xuân của Dịch Vương, có lẽ Hoàng hậu nương nương sẽ có chút hi vọng.”



Nhưng Dịch Vương Hàn Lạc Tuyển đang ngao du sơn thủy, hành tung bất định, có thể liên lạc được không là cả một vấn đề đấy! Vương ngự y không dám nói ra những lời này, chỉ hy vọng Triệu Á Thanh sẽ gửi gắm hi vọng lên người Hàn Lạc Tuyển, đừng làm hại chúng ngự y vô tội này nữa.



Nghe Vương ngự y nói, Triệu Á Thanh như được khai sáng, kích động nói: “Đúng! Còn có Hàn Lạc Tuyển! Hàn Lạc Tuyển có y thuật cao siêu, nhất định có thể cứu được Thư nhi! Có ai không! Mau đi mời Dịch Vương tới đây cho trẫm!”



Lúc này không ai dám nhắc nhở Triệu Á Thanh về vấn đề hành tung bất định của Dịch Vương Hàn Lạc Tuyển, chỉ ứng tiếng đi làm.



Triệu Á Thanh vẫn không quên hạ tử lệnh cho các ngự y: “Trước khi Dịch Vương đến, trẫm mặc kệ các ngươi dùng phương pháp gì, nhất định phải giữ được mệnh của Hoàng hậu! Nếu như không bảo đảm, liền thay mình chuẩn bị hậu sự đi!”



Các ngự y vội vàng dạ, vâng, không dám phản kháng.



Thấp tha thấp thỏm suốt ba ngày, cuối cùng Triệu Á Thanh cũng đợi được Hàn Lạc Tuyển đến. Nhìn thấy Hàn Lạc Tuyển, Triệu Á Thanh lập tức xông lên phía trước muốn nói chuyện. Nhưng không ngờ, gương mặt Hàn Lạc Tuyển rất lạnh lùng, không thèm liếc Triệu Á Thanh một cái, tự nhiên đi vào tẩm điện của Lâm Thư.



Mặc dù trong lòng bất mãn với thái độ của Hàn Lạc Tuyển, nhưng Triệu Á Thanh cũng biết bây giờ không phải là lúc tranh cãi điều này, trước mắt, cứu Lâm Thư vẫn quan trọng hơn. Vì Thư nhi, tạm nhẫn nhịn thì có làm sao!



Sau nửa canh giờ, Hàn Lạc Tuyển âm trầm bước ra ngoài, không nói một lời, nhìn thấy Triệu Á Thanh, liền đánh gã ta hai chưởng. Mọi người thấy Triệu Á Thanh bị thương, vội vàng bảo vệ Triệu Á Thanh.


Nhìn người nam nhân ở trước mặt, trong lòng Lâm Thư cảm thấy không thể diễn tả nổi. Năm đó, rốt cuộc mình ngu ngốc đến mức nào, lại không cần một người nam nhân tốt như vậy, cứ bám riết tên cặn bã kia, thật sự là không được chết tử tế mà! Đây đều là báo ứng, báo ứng!



“Hàn Lạc Tuyển, xin huynh đáp ứng ta một chuyện nhé?” Biết mình không sống được lâu nữa, Lâm Thư muốn dặn dò hậu sự cho mình trước.



“Nàng nói đi, chỉ cần nàng nói ta đều làm theo, nhất định làm được!” Nắm chặt bàn tay gầy gò của Lâm Thư, Hàn Lạc Tuyển hết sức nghiêm túc hứa hẹn.



“Ta biết rõ thân thể ta bị trúng kịch độc, sống không lâu nữa. Ta van huynh, van huynh dẫn ta đi, dẫn ta rời khỏi hoàng cung này. Ta đã lãng phí nửa đời mình ở trên người tên Triệu Á Thanh cặn bã kia, ta không muốn sau khi chết, vẫn phải làm nữ nhân của Triệu Á Thanh, táng nhập vào Hoàng lăng của Triệu gia hắn. Ta sợ, ta sợ chờ tới khi đến địa phủ, tổ mẫu, mẫu thân, phụ thân và các huynh trưởng sẽ không chấp nhận ta nữa. Nếu như có thể, ta muốn mai táng ở cùng một chỗ với người thân của ta. Hàn Lạc Tuyển, hi vọng huynh sẽ đáp ứng lời cầu xin của ta. Ta không còn ai để tin tưởng nữa, trước mắt chỉ có huynh, nếu như cả huynh cũng không giúp ta, vậy ta sẽ phải ôm hận mà chết, không cam lòng chết đi.” Nếu như có thể, Lâm Thư thật muốn quỳ xuống cầu xin Hàn Lạc Tuyển.



“Thư nhi, ta đáp ứng nàng! Nàng cũng phải đồng ý với ta, cố gắng hết sức, chống đỡ đến cùng. Ta sẽ cố gắng nghiên cứu ra thuốc giải, cứu được nàng. Nàng không được dễ dàng buông tha, ta còn không buông tha, làm sao nàng có thể buông tha được!” Cuối cùng cũng không khống chế nổi, Hàn Lạc Tuyển liền rơi lệ.



Hắn rất hận, hận năm đó hắn quá quân tử, nếu như ban đầu hắn không để ý đến sự phản kháng của Thư nhi, kiên quyết dẫn nàng đi, thì có lẽ nàng đã sống tốt hơn nhiều so với hiện tại! Đồng thời, Hàn Lạc Tuyển cũng hết sức thống hận Triệu Á Thanh, đều là do tên súc sinh đó không bảo vệ tốt Thư nhi, mới có thể khiến Thư nhi trúng kế của kẻ gian ác. Nếu như Thư nhi thật sự không qua khỏi, Hàn Lạc Tuyển hắn chắc chắn sẽ dốc hết tất cả, lật đổ giang sơn của Triệu gia, khiến tên súc sinh Triệu Á Thanh kia sống không bằng chết, sống một ngày bằng một năm!



Thấy Hàn Lạc Tuyển rơi lệ, Lâm Thư hoảng sợ vô cùng. Lâm Thư không ngờ rằng một người cao quý, lạnh lùng như trích tiên giống Hàn Lạc Tuyển lại có một ngày rơi lệ, mà giọt lệ đó còn rơi vì nàng nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thư liền vô cùng hối hận.



Thở dài, Lâm Thư mệt mỏi nói với Hàn Lạc Tuyển: “Hàn Lạc Tuyển, ta mệt quá, cả người ta đều đau, ta muốn nghỉ ngơi một chút. Huynh ở đây, bên cạnh ta được không?”



“Nàng nhẫn nhịn một chút, ta sẽ sớm điều chế ra thuốc giải. Nàng mệt mỏi thì cứ ngủ đi, ta sẽ ở bên cành nàng. Nàng yên tâm nghỉ ngơi đi, Triệu Á Thanh sẽ không dám đến gần cung điện của nàng một bước nào. Tất cả đã có ta rồi.” Đau lòng sờ sờ khuôn mặt gầy khô của Lâm Thư, Hàn Lạc Tuyển dịu dàng nói.



Nhìn nam nhân tuấn lãng phi phàm ở trước mặt, Lâm Thư mỉm cười, từ từ nhắm mắt lại. Nếu có kiếp sau, nàng định không phụ hắn nữa. Nhưng thật sự sẽ có kiếp sau sao? Ông trời ơi, Lâm Thư con bị Triệu Á Thanh lừa gạt mười lăm năm, còn bồi thường nửa đời sau. Nếu như ông mang gã ta từ một thế giới khác đến đây thì có thể trả nghiệt trái này thay gã ta hay không? Kiếp này Lâm Thư con nợ người thân, nợ Hàn Lạc Tuyển, nếu có thể, hãy ban cho con một kiếp sống mới để con bồi thường cho bọn họ thật tốt nhé?