Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 3 : Gặp lại sau khi sống lại

Ngày đăng: 18:06 18/04/20


Nhìn rừng cây xanh rì ở xung quanh, Lâm Thư ngẩn ra.



Đây là tình huống gì vậy? Không phải nàng đang bị bệnh nặng nằm ở trong cung Phượng Hi sao? Sao lại đến một nơi không nhà không người thế này? Hơn nữa thân thể nàng lại còn co rút lại nữa!



Vén ống tay áo lên nhìn, khi thấy vết sẹo hình trăng lưỡi liềm ở trên cổ tay, Lâm Thư liền chắc chắn đây chính là thân thể nàng. Nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh kết hợp với thân thể trẻ trung của hiện tại, Lâm Thư nghĩ rằng, bây giờ chính là lúc nàng mười ba tuổi, bị thứ tỷ Lâm Thiến và thân mẫu của ả là Tô thị tính kế, ném nàng đến nơi hoang vắng này!



Hung hăng nhéo mình một cái, cảm thấy rất đau đớn, xác định đây không phải là mộng, Lâm Thư không thể giấu nổi niềm vui. Chẳng lẽ đây chính là "trùng sinh" mà nam cặn bã Triệu Á Thanh từng nói sao? Không ngờ ông trời thật là thần kỳ, lại nghe được lời van xin và oán trách trong lòng nàng, thật sự ban cho nàng một sinh mệnh mới, cho nàng một cơ hội làm lại từ đầu!



Lâm Thư hết sức vui vẻ, nhưng mà, nghĩ đến hoàn cảnh trước mặt, niềm vui sướng trong lòng liền tan biến. Trước mắt, quan trọng nhất là phải tìm được đường ra, trở về phủ đã, nếu không sẽ để cho thứ tỷ Lâm Thiến ác độc của mình đạt được mục đích rồi! Nghĩ đến Lâm Thiến, lòng Lâm Thư liền tràn đầy hận ý.



Phủ Định Quốc công chỉ có Lâm Thư là nữ nhi của dòng chính, trên Lâm Thư còn có ba vị huynh trưởng ruột thịt, nàng là nữ nhi duy nhất của dòng chính, còn nhỏ tuổi nhất trong nhà. Trong phủ Định Quốc công có địa vị cao và rất được cưng chiều. Nhưng Lâm Thư lại có một vị thứ tỷ cùng phụ thân khác mẫu thân là Lâm Thiến, lớn hơn nàng ba tuổi.



Trước khi Lâm Thư ra đời, Lâm Thiến chính là tiểu thư duy nhất của phủ Định Quốc công, được các trưởng bối rất yêu thích. Nhưng khi tiểu thư Lâm Thư là con chính thất vừa ra đời, đã đoạt đi hết tất cả sự chú ý và sủng ái của Lâm Thiến. Từ nhỏ Lâm Thiến đã oán hận Lâm Thư, dùng tiểu kế đối phó với Lâm Thư ở khắp nơi.



Bây giờ Lâm Thiến đang đến tuổi cập kê, là thời điểm quan trọng để lo hôn sự. Trước đó vài ngày, Lâm Thiến đã nhìn trúng Thế tử Tạ Dịch Hoa của phủ Mục Hầu. Biết lão phu nhân nhất định sẽ không đồng ý cho đi mai mối, đã bàn bạc cùng thân mẫu là Tô thị, nghĩ cách gạt mọi người trước, đến phủ Mục Hầu làm mai mối.



Nếu như hôn sự đó thành công thì ở trong mắt mọi người, hai mẫu tử các nàng đương nhiên sẽ được lên mặt, mọi người không dám xem nhẹ.-lleeqquuyyddoonn../...= Nhưng không ngờ, phu nhân của phủ Mục Hầu lại nói năng không chút khách khí, nói cho Tô thị biết, cho dù phủ Mục Hầu của bọn họ có cưới thì phải cưới nữ nhi của dòng chính là Lâm Thư, Lâm Thiến là cái thá gì, may ra thì được làm thiếp cho Tạ Dịch Hoa.



Những lời đó của Tạ phu nhân đã khiến cho Tô thị tức giận lập tức bỏ đi, trở về nói cho Lâm Thiến, hai mẫu tử vô cùng tức giận. Vì vậy sinh ra lòng gian ác, nghĩ ra kế ác độc, muốn trừ bỏ Lâm Thư, để cho Lâm Thiến trở thành nữ nhi duy nhất của phủ Định Quốc công. Mặc kệ là con thiếp thất, chỉ cần Lâm Thiến là nữ nhi duy nhất của phủ Định Quốc công, thì các thế gia muốn kết thân với phủ Định Quốc công, sẽ tới cửa tranh giành cưới Lâm Thiến thôi.



Kết quả là, Lâm Thư liền ngu ngốc trúng kế của hai người đó, bị người trói lại đưa đến nơi hoang dã.




Nghĩ đến đây, Hàn Lạc Tuyển có chút không chắc chắn, hỏi: “Nếu như ngươi là tiểu thư của phủ Định Quốc công, làm sao sẽ lưu lạc tới đây?”



“Ta bị người khác hãm hại! Bị người trói lại đưa tới chỗ này, sau đó liền đụng phải huynh. Ta đánh huynh là sai, ta sẽ xin lỗi huynh. Nhưng huynh cũng đánh ta mà, hai ta huề nhau nhé, huynh đừng động thủ trả thù ta đấy!” Lâm Thư thật sự e sợ Hàn Lạc Tuyển vô cùng tức giận, sẽ làm thịt nàng.



Nghe xong lời Lâm Thư nói, Hàn Lạc Tuyển híp híp mắt, quan sát Lâm Thư.



“Coi như ngươi là người của phủ Định Quốc công thì sao? Ở nơi hoang dã này, ta muốn giết chết ngươi, đơn giản giống như nghiền chết một con châu chấu vậy.”



Bị lời nói của Hàn Lạc Tuyển hù dọa đến lui lại hai bước, Lâm Thư mở to hai mắt, bật thốt lên: “Hàn Lạc Tuyển, huynh không thể giết chết ta!”



“Hàn Lạc Tuyển? Ngươi biết ta là ai à?” Nghe Lâm Thư hô tên hắn, Hàn Lạc Tuyển liền xông lên trước, túm lấy Lâm Thư, phát ra hơi thở nguy hiểm, ép hỏi.



Lâm Thư thầm nói một tiếng gay to, vừa định mở miệng giải thích, lập tức bị cảnh tượng ở đằng sau Hàn Lạc Tuyển hù dọa.



Thấy Lâm Thư bị dọa đến ngẩy người, Hàn Lạc Tuyển hừ lạnh một tiếng, tiếp tục ép hỏi: “Đừng nghĩ nói sang chuyện khác! Thành thật khai báo, rốt cuộc ngươi là ai! Có phải do phụ vương ta phái tới không!”



Bị Hàn Lạc Tuyển lắc mạnh, Lâm Thư bị đau đến hồi thần, vươn tay, chỉ ra đằng sau Hàn Lạc Tuyển, cuối cùng cũng tìm về được tiếng nói của mình.



“Gấu! Gấu đấy!”