Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 37 : Có suy tư riêng

Ngày đăng: 18:07 18/04/20


Ánh mắt phức tạp nhìn đống y phục trước mặt, bàn tay trong ống tay áo của Hàn Lạc Tuyển hơi run rẩy. Nghe xong Hàn Thập nói, hồi lâu mới mở miệng, mặt âm trầm nhìn chằm chằm Hàn Thập, lạnh lùng hỏi: "Không phải bản công tử kêu ngươi theo dõi kỹ nàng sao? Lúc nàng và người nam nhân kia ở chung một chỗ, vì sao ngươi không xuất hiện? Lúc nàng gọi người tới thì ngươi đang ở đâu!"



"Thế tử, ngài chỉ bảo thuộc hạ theo dõi kỹ Lâm tiểu thư thôi, không được để bị phát hiện. Thuộc hạ vẫn tuân theo mệnh lệnh của ngài, không biết sai ở đâu." Thấy bộ dạng đó của Hàn Lạc Tuyển, trong lòng Hàn Thập tràn đầy sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì hồi đáp.



"Tốt! Hay cho một cái không biết sai ở đâu! Trở về Dịch Vương phủ lãnh phạt đi! Sau này đừng để cho bản công tử nhìn thấy ngươi nữa!" Hàn Lạc Tuyển vốn nghe Hàn Thập chuyển lời của Lâm Thư xong, trong lòng đã hết sức khó chịu. Nghĩ đến Hàn Thập vẫn luôn theo dõi Lâm Thư, thấy nàng làm ra hành động kinh hãi thế tục đó đã không ra ngăn cản, còn bày ra vẻ không biết lỗi, thật sự chọc hắn giận đến muốn giết người.



Hàn Thập nghe vậy, biết đây là muốn vứt bỏ hắn, mặc kệ có lỗi hay không, vội vàng cúi đầu nhận sai.



"Thế tử, thuộc hạ biết sai rồi! Xin ngài cho thuộc hạ một cơ hội lập công chuộc tội!"



Hàn Lạc Tuyển tức giận cười, lạnh giọng nói: "Lỗi ư? Ngươi không sai! Không có cơ hội lập công chuộc tội rồi! Nhanh chóng biến đi cho khuất mắt bản công tử, đừng để cho ta gặp lại ngươi!"



"Thế tử!" Hàn Cửu vừa sắp xếp xong cho Triệu Á Thanh, còn chưa bước vào phòng đã nghe được cuộc đối thoại của hai người. Biết Hàn Lạc Tuyển cực kỳ tức giận, sợ Hàn Thập bảo thủ nữa sẽ khiến Hàn Lạc Tuyển nổi lên sát tâm, liền vội vàng chạy vào. Vừa hô to một tiếng, vừa nháy mắt với Hàn Thập.



Hàn Thập nhận được ánh mắt của Hàn Cửu, do dự một chút, vẫn là đứng dậy rời đi.



Nhìn Hàn Thập đi rồi, trong lòng Hàn Lạc Tuyển mới thoải mái một chút, nhưng sắc mặt vẫn khó coi, trong giọng nói còn mang theo chút tức giận, hỏi Hàn Cửu: "Xử trí người nọ tốt chưa?"



"Dạ, Thế tử, thuộc hạ đã sắp xếp xong rồi." Hàn Cửu không biết có chuyện gì xảy ra mà khiến Hàn Lạc Tuyển tức giận như thế, nhưng có thể đoán ra là có liên quan đến Lâm Thư. Có thể khiến cảm xúc của Thế tử nhà bọn họ dao động thì chỉ có Lâm tiểu thư thôi. Hàn Cửu trả lời cẩn thận, không dám nói nhiều.


Lâm lão phu nhân nghe xong An thị nói, động tác uống trà liền dừng lại, nâng mắt nhìn An thị, hỏi: "Con muốn lựa chọn một hôn sự cho Thư nhi sao? Chính Thư nhi nguyện ý sao?"



"Vâng! Sang năm Thư nhi cũng mười lăm, nên cập kê rồi, là lúc nên chọn cho nó một hôn sự tốt ạ! Con nói chuyện này ngay trước mặt Thư nhi, nó không hề phản đối ạ. Con nghĩ, Thư nhi đã chấp nhận rồi. Con dâu nghĩ nhân dịp lễ mừng năm mới này, nhất định có không ít người tới phủ Định Quốc Công chúc tụng, đến lúc đó chúng ta sẽ lựa chọn kỹ càng." Trong lòng An thị rất kích động, nhếch khóe miệng, nói liên hồi.



Trên mặt Lâm lão phu nhân không có biểu cảm gì, nhàn nhạt nói: "Nếu Thư nhi không phản đối, vậy thì xem kỹ đi."



An thị vội vàng đồng ý, trong lòng rất vui vẻ, bắt đầu cùng Lâm lão phu nhân nói tới công tử thế gia ở trong kinh thành xứng với Lâm Thư. Lâm lão phu nhân không yên lòng đáp lời, trong lòng đã có sự cân nhắc.



Mà Lâm Thư, ngay khi An thị rời đi liền vào trong viện. Đuổi hạ nhân, tự mình lẳng lặng ngồi ở trong đình, tay nâng chén trà nóng, không biết đang suy nghĩ cái gì.



Bỗng nhiên, sau gáy đau buốt, trước mắt nàng là một khoảng tối tăm.



Chén trà vốn đang nằm giữa hai tay Lâm Thư liền nghiêng đi rơi xuống bàn, nước trà nóng hổi dùng tốc độ nhanh như chớp giật chảy dọc xuống theo bàn đá, liên tục nhỏ giọt.-Tiếp đó là chén trà lăn vài cái rồi rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang, ở trong viện nhỏ yên tĩnh, rất là chói tai.



Người vốn đang ôm Lâm Thư, chuẩn bị đưa nàng đi, nghe thấy có tiếng bước chân chạy tới, nói thầm một tiếng không ổn. Suy nghĩ một chút, cuối cùng bỏ nàng lại, còn hung hăng đánh một phát lên gáy nàng, lúc này mới trốn đi nhanh như tia chớp.



Hạ nhân nghe tiếng động chạy tới xem, phát hiện Lâm Thư đang ngã trên mặt đất, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ gáy nàng, lan trên tuyết trắng, rất là chói mắt.



"A! Người đâu mau tới đây! Nhị tiểu thư đã xảy ra chuyện rồi!"