Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 36 : Ruột gan đứt từng khúc

Ngày đăng: 18:07 18/04/20


Triệu Á Thanh quay đầu lại, tức giận trừng người đang kéo tóc mình. Người kia khoác một chiếc áo lông màu xanh tím than vừa dầy vừa nặng, vẻ mặt cao quý lạnh lùng. Trông đôi mắt phượng hút người tràn đầy sự khinh thường, đang quét hắn ta từ trên xuống dưới, khiến Triệu Á Thanh không khỏi xấu hổ. Hắn ta sẽ không gặp thêm một kẻ biến thái nữa chứ!



Hàn Lạc Tuyển không biết những suy nghĩ đó, nhìn kẻ trần trụi này, trên mặt, trên người toàn là vết thương tím bầm đan xen, hắn lại nhớ đến chuyện ngu ngốc do Lâm Thư làm. Trong lòng lại nổi lên lửa giận, tăng lực kéo tóc Triệu Á Thanh, không nói một lời kéo hắn ta lên núi.



Triệu Á Thanh sắp hỏng mất, hắn ta đụng phải toàn những kẻ điên à! Tóc bị người dùng sức kéo khiến da đầu đau buốt, làm cho Triệu Á Thanh phải đi theo Hàn Lạc Tuyển. Run run miệng, Triệu Á Thanh nói lắp: "Ngươi, ngươi là, là ai? Muốn, muốn dẫn, dẫn ta, đi đâu?"



Hàn Lạc Tuyển không thèm để ý lời Triệu Á Thanh nói, chỉ là tăng lực tay kéo tóc hắn ta, giống như đang phát tiết cái gì đó.



"Đau! Ngươi, ngươi, ngươi có thể, có thể, cho ta, cho ta ít, y phục mặc, mặc không. Ta, ta sắp, sắp chết rét rồi." Triệu Á Thanh lạnh đến răng run cầm cập, nói chuyện không chút lưu loát. Lúc này toàn thân hắn ta chỉ có da đầu mới có cảm giác đau, những nơi khác đều đông cứng hết rồi. Hắn ta sợ tiếp tục như vậy, hắn ta thật sự cận kề cái chết luôn rồi. Người từng chết qua một lần thì sẽ sợ chết nhất.



Nghe vậy, Hàn Lạc Tuyển dừng bước, chán ghét  liếc Triệu Á Thanh một cái. Thấy cả người hắn ta đã lạnh đến tím tái, suy tính kẻ này còn chưa thể chết được, Hàn Lạc Tuyển liền cời áo lông, vứt lên người Triệu Á Thanh.



Triệu Á Thanh lấy được y phục chống lạnh, vội vàng đắp lên người, trong mắt đầy hoài nghi, nhìn chằm chằm Hàn Lạc Tuyển. Rốt cuộc người này là ai? Vì sao đuổi theo hắn ta còn không nói hai lời liền túm hắn ta lên núi chứ?..,..-= Lúc trước ngoại trừ gặp phải cái tên điên khùng biến thái kia ra thì chẳng có ai biết được hành tung của hắn ta nữa, rốt cuộc vì sao người này lại bắt hắn ta? Chẳng lẽ là đồng bọn của kẻ điên khùng biến thái kia à? Là bắt hắn ta giúp tên điên khùng biến thái kia? Muốn túm hắn ta đến cho tên điên kia hành hạ à? 



Đầu óc Triệu Á Thanh hỗn độn, tầm mắt bắt đầu hơi mơ hồ.



Nhìn kẻ kia ngã gục ở trên tuyết, Hàn Lạc Tuyển nhíu mày, đi tới đạp hai phát. Thấy tên kia vẫn bất động, nhìn chóp mũi hắn ta thở ra khí nóng đứt quãng, dáng vẻ thoi thóp. Hàn Lạc Tuyển cũng không cần biết nhiều như vậy, tạm thời dẹp yên lửa giận, khiêng Triệu Á Thanh lên liền chạy như bay lên núi.



Hàn Thập vừa cõng Lâm Thư đến Lâm gia thì nàng tỉnh. Nhận thấy được sau lưng có động tĩnh, biết Lâm Thư đã tỉnh, Hàn Thập hơi lúng túng, cứng người bất động.
"Dạ, tiểu nhân lập tức đến Tây Uyển bẩm báo lão phu nhân!" Gã sai vặt gật đầu đồng ý, lanh lẹ chạy ra ngoài.



Lâm Ngọc đứng dậy, vội vàng đi giày, khoác một cái áo choàng dày. Suy nghĩ một chút, sợ Lâm Thư bị đông lạnh, lại mang thêm một cái áo choàng, lập tức chạy đến Vọng Nguyệt các.



Khi Lâm Ngọc chạy tới, tìm được Lâm Thư thì phát hiện nàng đang ngã trên đất, vệt nước mắt ràn rụa. Thấy vậy, lòng Lâm Ngọc đau đến chết rồi, rốt cuộc đã trải qua chuyện khổ sở gì, khiến cho muội muội biến thành như vậy! Thấy sắc mặt Lâm Thư đỏ bừng, Lâm Ngọc vươn tay sờ trán nàng, vừa sờ liền bỏng đến dọa người. Vội vàng dùng áo choàng bao lấy Lâm Thư, ôm nàng lên, hắn không dám dừng lại nghỉ, ôm Lâm Thư chạy đến Tây Uyển.



Chạy đến nửa đường thì vừa vặn đụng phải Lâm lão phu nhân vì nghe được tin tức mà chạy tới, vẻ mặt bà đầy lo lắng. Thấy người đang được Lâm Ngọc ôm trong ngực, không cần hỏi cũng biết đó là Lâm Thư!



"Thư nhi sao rồi?" Bàn tay tràn đầy nếp nhăn run rẩy, Lâm lão phu nhân hỏi.



"Tổ mẫu, trước đừng nói gì cả. Thư nhi bị lạnh đến đông cứng, trước tiên đưa nó đến ngâm nước nóng ở chỗ người đã! Tình huống của nó rất xấu, phải lập tức mời thái y đến khám mới được!" Lâm Ngọc không dừng bước, lướt qua Lâm lão phu nhân, vừa căn dặn vừa chạy.



Trong lòng Lâm lão phu nhân rất sốt ruột, phái người đi thông báo cho Định Quốc Công Lâm Chí Viễn, để Lâm Chí Viễn vào cung chuyển thẻ mời thái y. Dặn dò xong mới xoay người trở về Tây Uyển, xem tình hình của Lâm Thư.



Thái y khám qua, Lâm Thư là bị tổn thương vô cùng nặng nề, cộng thêm bị đông lạnh trong tuyết quá lâu, trúng phong hàn, có thể qua được hay không là phải dựa vào chính nàng rồi.



Người Lâm gia nghe thái y nói, đều bị dọa sợ, thay phiên canh giữ trước giường nàng, không ngừng nói chuyện với nàng, không dám có chút lơ là. Chỉ sợ quá an tĩnh, sẽ khiến Lâm Thư dễ dàng ‘ngủ’ mất.