Kế Thê
Chương 124 : Chưa về
Ngày đăng: 09:17 18/04/20
Editor: Bộ Yến Tử
Thời đại này, kỹ thuật chế tạo pháo hoa cũng không tính là phát đạt, phóng pháo hoa được cho là hành vi xa xỉ.
Bởi vì ở hiện đại Thường Nhuận Chi quen xem pháo hoa đủ loại và kiểu dáng, nên đối với pháo hoa ở cổ đại cũng không thấy hứng thú, cho nên căn bản không liên hệ việc phóng pháo hoa có liên quan tới ngày sinh của Hoàng đế.
Lưu Đồng bất đắc dĩ nói:
"Vậy thì nàng cũng quá hồ đồ đi, hàng năm phủ An Viễn hầu cũng không có chuẩn bị thọ lễ chúc mừng sao? Ngay cả cái này mà nàng cũng không biết."
"Đó là chuyện của lão thái thái và thái thái, cũng không tới phiên thiếp nói chuyện mà."
Thường Nhuận Chi hàm hồ hai câu, hỏi Lưu Đồng:
"Thọ lễ đã nhiều ngày chuẩn bị là được, nhưng buổi tối năm ba mươi tiến cung, cần phải chú ý cái gì?"
"Cũng không có gì, ngày ba mươi năm mới vốn là ngày cả nhà đoàn tụ, mặc dù trong cung nặng quy củ, nhưng ở ngày này, lại lấy hoàn thuận vui vẻ làm chủ."
Lưu Đồng nói:
"Đến ngày đó nếu ta không ở bên cạnh nàng, nàng cứ đi theo ngũ tẩu là được."
Tự nhiên là Thường Nhuận Chi đồng ý, có chút ngượng ngùng nói:
"Lần trước tiến cung tạ ơn, dường như thiếp chọc giận Thánh thượng không nhẹ?"
Lưu Đồng nhớ tới lúc đó Nguyên Vũ đế bị một câu "Phu quân không muốn nạp thiếp, thần tức nên vâng theo" của Thường Nhuận Chi làm nghẹn họng không nói được lời nào, không khỏi buồn cười.
"Không phải sau đó ông ta cũng không có phạt chúng ta sao? Trong lòng phụ hoàng cất dấu nhiều chuyện, sẽ không keo kiệt so đo chuyện này cùng nàng đâu."
Lưu Đồng trấn an Thường Nhuận Chi:
"Huống chi đến lúc đó Hoàng tử, Hoàng tôn và dòng họ Lưu thị đều tụ tập trong cung, phụ hoàng nói chuyện cùng bọn họ còn không kịp. Tự nhiên sẽ không có cơ hội nhìn chằm chằm nàng dâu là nàng."
Thường Nhuận Chi cười cười, nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra trong nội tâm nàng biết, nàng có chút e ngại cùng thầm hận Nguyên Vũ đế. E ngại ông ta là Đế vương, thầm hận ông ta bất công cố chấp.
Nếu không phải ông ta tìm mọi cách bao che cho Thái tử, sao có thể đến cả chuyện chung thân đại sự Lưu Đồng cũng không có quyền lên tiếng, chỉ có thể ủy khuất chịu nhục?
Nói đến cùng, chính là do phụ thân như Nguyên Vũ đế bất công, người làm Hoàng đế sai lầm sao?
Lần trước giận ông ta một hồi, sau việc đó Thường Nhuận Chi ngẫm lại, ngược lại cảm thấy rất sảng.
"Sao ngươi không chịu ngăn cản hắn!"
Thường Nhuận Chi cười cười đáp lời Thường Mộc Chi, tiếp nhận cháu nhỏ trong tay nàng ta, ôm vào ngực, ôn nhu nói:
"Trong lòng chàng lo lắng, đại tỷ để chàng đi thôi, tả hữu không có gì nguy hiểm. Cứ tính là có ai theo dõi chàng rồi đi cáo trạng, chàng cũng là vì huynh đệ tình thâm, quan tâm sẽ bị loạn, lúc đó Thánh thượng niên quan, sẽ không răn dạy chàng."
"Nếu như hắn chỉ ra cửa thành nhìn một cái cũng không sao, nhưng ngươi có nghe lúc nãy hắn nói gì không, hắn nói nếu hắn ra cửa thành không thấy ngũ ca hắn, không phải sẽ tới Duyện Châu sao? Đến lúc đó là rời kinh đó!"
Trong lòng Thường Nhuận Chi rất rõ ràng, theo tính tình Lưu Đồng, không thấy được Thụy vương nhất định hắn sẽ đi Duyện Châu.
Nhấp mím môi, Thường Nhuận Chi thở dài, hỏi Thường Mộc Chi:
"Nếu ta ngăn cản chàng, dùng lý do gì đây?"
Thường Mộc Chi không cần nghĩ ngợi nói:
"Đương nhiên là..."
Lời nàng ta vừa ra khỏi miệng, nhất thời ngẩn ra.
Thường Nhuận Chi cười cười, nói:
"Nếu chàng chỉ lo chuyện tiến cung ngày mai, mà quăng chuyện Thụy vương qua một bên... Vậy liền không phải chàng mà ta biết."
"Nhưng là..."
Hốc mắt Thường Mộc Chi ửng đỏ.
Thường Nhuận Chi nói:
"Đại tỷ đừng lo lắng, nhiều huynh đệ như vậy, người mà A Đồng duy nhất kính yêu tôn trọng lại toàn tâm tín nhiệm ỷ lại, chỉ có Thụy vương. Không thấy được Thụy vương bình an, A Đồng sẽ không để mình có việc."
Thường Mộc Chi không khỏi nhìn Thường Nhuận Chi:
"Ngươi một chút cũng không có oán?"
"Vì sao phải oán?"
Thường Nhuận Chi lắc lắc đầu:
"Chàng nhận vì nên đi làm, trị mà làm theo chuyện, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt cùng nguyên tắc của ta, ta chỉ cần duy trì chàng là đến nơi."