Kế Thê

Chương 125 : Hoa phòng

Ngày đăng: 09:17 18/04/20


Editor: Bộ Yến Tử



Thường Mộc Chi nghe vậy, nhịn không được hỏi: 



"Vậy điểm mấy chốt và nguyên tắc của ngươi là gì?"



Lời này làm Thường Nhuận Chi suy nghĩ hồi lâu.



Ở đây nạp thiếp là hợp pháp, dạo thanh lâu lại càng vô tội, nếu như bây giờ nàng nói với Thường Mộc Chi điểm mấu chốt và nguyên tắc của nàng là trong hôn nhân bạn lữ phải chung tình, có phải làm Thường Mộc Chi giễu cợt cùng thuyết giáo nàng hay không?



Đến cùng thì Thường Nhuận Chi vẫn không nghĩ sẽ công khai lời nói có chút phản lại đạo lý ở thời đại này nha.



Nàng cả cười cười, nói: 



"Một chốc cũng nói không rõ, chờ chàng chạm đến điểm mấu chốt cùng nguyên tắc của ta thì sẽ rõ."



Thấy Thường Nhuận Chi lạnh nhạt tự nhiên như vậy, Thường Mộc Chi không khỏi thở dài.



"Ngươi không oán hắn, ngược lại cũng là một hiền thê."



Thường Mộc Chi cầm khăn lau nước miếng bên khóe miệng cho tiểu nhi tử, nhẹ giọng nói: 



"Ngươi như vậy tốt lắm, đừng nhìn cửu đệ trầm mặc ít lời, nhưng làm người trung trực. Ngươi đối tốt với hắn, nhất định hắn sẽ giúp ngươi thu xếp ổn thỏa. Đại tỷ cao hứng cho ngươi."



Thường Nhuận Chi vỗ vỗ mông nhỏ của tiểu chất nhi, nghe vậy nhẹ giọng nói: 



"Còn phải đa tạ đại tỷ và mẫu thân, còn có lão thái thái, đã quan tâm tới ta."



"Quan tâm ngươi là việc phải làm mà." 



Thường Mộc Chi thở dài, vốn định nói tới hôn sự lúc trước cùng Phương gia, ức khổ tư ngọt một phen, nhưng lại cảm thấy tại sao phải kéo Phương gia làm cớ nói chuyện, nhất thời im lặng.



Đang lúc im lặng, đại nha hoàn Triệu Phấn bên người Thường Mộc Chi tiến lên bẩm báo, hai vị thị thiếp trong vương phủ vừa tới, hỏi Vương gia đã về hay chưa, biết chưa về phủ, đã quay trở về.



Thường Mộc Chi đáp một câu đã biết, dặn dò Triệu Phấn: 



"Ngươi tiếp đón cửu Hoàng tử phi, đi dạo vườn hay làm gì cũng được. Ta còn phải xử lý một ít chuyện trong phủ, Lục Ngọc đi theo ta."



Triệu Phấn lên tiếng, cười cười đi đến bên cạnh Thường Nhuận Chi, khom người phúc lễ.




Triệu Phấn cười nói: 



"Cửu hoàng tử phi liền nhìn thử hai quyển này có ý tứ hay không?"



Thường Nhuận Chi gật đầu, nhìn Triệu Phấn cười nói: 



"Vương phi của các ngươi có rất nhiều chuyện để làm, ngươi đi giúp nàng đi. Nơi này có tiểu nha hoàn hầu hạ được rồi."



Triệu Phấn hành lễ, tạ ơn Thường Nhuận Chi, lại căn dặn nha hoàn ở hoa phòng vài câu, mới cáo từ rời đi.



Tiểu oa nhi trong lòng ngáp một cái, nằm trong lòng Thường Nhuận Chi ngủ.



Bà vú bước lên phía trước, tiếp nhận tiểu oa nhi trong tay Thường Nhuận Chi, thối lui tới một bên rồi bế nó đặt lên sạp, đắp chắn lên.



Thường Nhuận Chi nhìn bộ dạng ngủ điềm đạm đáng yêu của tiểu hài nhi, nhẹ giọng nói với Diêu Hoàng: 



"Hắn cũng thật ngoan, không khóc không nháo."



Diêu Hoàng cười nói: 



"Từ nhỏ tiểu điện hạ đã nhu thuận hơn các nhân nhi khác, nghe nói bà vú chăm hắn cùng mấy ma ma khác đều không phí nhiều tâm tư gì."



Thường Nhuận Chi cười cười, Diêu Hoàng lại nói: 



"Hiện tại cô nương muốn xem sách sao? Nô tì cho người chuyển ghế nằm đến cạnh cửa sổ, ánh sáng chỗ đó sẽ sáng hơn."



Thường Nhuận Chi vuốt cằm, Diêu Hoàng cho người chuyển ghế nằm qua cạnh cửa.



Tất cả nha hoàn và bà tử đều đi lại nhẹ nhàng, một là sợ quấy nhiễu tới Thường Nhuận Chi đang đọc sách, thứ hai là sợ quấy nhiễu giấc ngủ của tiểu điện hạ.



Thường Nhuận Chi mở 《 Sân Vắng u hồi lục 》ra bắt đầu đọc.



Sân Vắng là tên một quyển sách do nam tử viết, được xem như là một quyển tiểu thuyết thần quái chí quái. Nhân vật trong sách gọi là Sân Vắng, viết theo ngôi thứ nhất, nội dung đại khái là, vốn dĩ Sân Vắng đã chết, hồn phách trôi nổi ở nhân gian, du đãng chung quanh, bởi vậy thấy hết thiện ác trong nhân gian.



《 Sân Vắng u hồi lục 》được tạo thành từ rất nhiều mẫu chuyện xưa nhỏ, chuyện xưa cuối cùng sẽ có cảm nhận về tâm tư của tác giả.



Thường Nhuận Chi chỉ nhìn ba câu chuyện phía trước, lại chú ý nhiều tới chú giải và phê bình của Thụy vương