Kế Thê
Chương 301 : Khảo nghiệm
Ngày đăng: 09:19 18/04/20
Edit: Bộ Yến Tử -
Trong hoàng cung, Lưu Đồng đã rửa mặt đổi mới hoàn toàn một bộ cung phục lăng la.
Tú nương ở Dệt Tạo tư trong cung vội vàng tới đo kích cỡ cho hắn, muốn đẩy nhanh tốc độ may xong vương phục Quận vương.
Đi theo bên cạnh Lưu Đồng là Gì Đức Phương, thấy Lưu Đồng cau mày thì tiến lên cười nói: "Vinh quận vương an tâm chớ có nóng nảy, một lát nữa ngài có thể đi gặp bệ hạ."
Lưu Đồng vẫn còn rất xa lạ với xưng hô "Vinh quận vương", sau một hồi sửng sốt mới lấy lại tinh thần thì ra người mà Gì Đức Phương đang nói là hắn.
"Tại sao đột nhiên phụ hoàng muốn thả ta ra ngoài?" Lưu Đồng hỏi: "Lại còn phong tước vị Quận vương, sau đó lại muốn ta đi tế thiên... Là do Thụy vương đề nghị sao?"
Gì Đức Phương rũ mắt cười nói: "Chuyện này, nô tài không được rõ ràng lắm. Điện hạ có thể tự mình hỏi bệ hạ."
Lông mày Lưu Đồng vẫn nhăn lại một chỗ: "Thê tử và con trai ta đâu?"
"Bẩm điện hạ, Cửu hoàng tử phi và hai vị tiểu công tử đã trở lại phủ Cửu hoàng tử."
Trong nháy mắt, ánh mắt Lưu Đồng chăm chú lên mặt hắn ta: "Ta đã là Vinh quận vương, tại sao ngươi còn gọi thê tử ta là Cửu hoàng tử phi?"
"Chuyện này..." Gì Đức Phương khó xử nói: "Ý chỉ của bệ hạ chỉ phong điện hạ làm Vinh quận vương, không có đề cập tới Cửu hoàng tử phi. Tước vị Quận vương phi, chắc là bệ hạ muốn điện hạ nói một tiếng với ngài ấy."
Trong lòng Lưu Đồng trầm xuống.
Gì Đức Phương đoán chuyện rất chuẩn, không đợi bao lâu, Nguyên Vũ đế đã cho người đến mời hắn qua.
Lưu Đồng và Nguyên Vũ đế đã hơn ba năm không gặp, trong thời gian ba năm này, có vô số lần Lưu Đồng ở trong mộng mơ thấy Nguyên Vũ đế, nhưng mà hình dáng ông ta trong giấc mộng đã bắt đầu mơ hồ.
Hai tay Lưu Đồng buông thỏng bên người hơi nắm chặt thành đấm.
Tuy hắn biết Nguyên Vũ đế trúng gió tê liệt, cũng đã tưởng tượng vô số lần dáng vẻ hiện tại của ông ta nhưng chờ đến lúc chân chính thấy mặt nhìn ông ta giống như người không xương nằm trên giường, Lưu Đồng có chút giật mình.
Đây là lần đầu tiên hắn rõ ràng cảm giác được, phụ hoàng hăng hái nói một không hai trong trí nhớ hắn đã là một ông lão gần đất xa trời.
Thường Nhuận Chi dẫn hai con trai tiến lên chào hỏi.
Thụy vương phi vội kéo nàng đứng lên, cẩn thận nhìn nàng, rồi cười nói: "Thật tốt, thật tốt, cuối cùng cũng khổ tận cam lai..."
Thường Nhuận Chi cười cười, để hai con trai gọi dì, Thụy vương phi liên tục thổi phồng vài câu, nói với Thường Nhuận Chi: "Biết ngươi sẽ về ở, hạ nhân trong phủ trước kia khiến được không sai biệt lắm, trong phủ sợ là không có người đắc dụng, ta gọi những người này tới đây quét dọn nơi ngươi ở trước."
Thụy vương phi nói: "Chờ ngày mai Cửu đệ đi rồi, ngươi lại gọi người đến, dọn dẹp toàn bộ phủ đệ, nên mua thêm thứ gì thì mua thứ đó cho thỏa đáng."
Thường Nhuận Chi gật đầu, Thụy vương phi nở nụ cười: "Chờ Cửu đệ trở về, phỏng chừng sẽ đổi một tòa nhà lớn. Viện này của các ngươi, quá nhỏ đi."
"Nếu như đổi một nơi lớn, không phải lúc đi ngủ cũng chỉ chiếm một chỗ nhỏ thôi sao?" Thường Nhuận Chi cười, chần chờ hỏi: "Đại tỷ, chuyện A Đồng đi tế thiên... Là do Thụy vương đề nghị sao?"
Thụy vương phi nói: "Đương nhiên không phải, là do bệ hạ tự mình quyết định, cũng không biết ông ta lo lắng cái gì, trước khi hạ chỉ đã suy nghĩ ba ngày."
Thụy vương phi bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta có hỏi vương gia, bệ hạ có ý gì, vương gia nói, bệ hạ đang khảo nghiệm hắn."
Lòng Thường Nhuận Chi trầm xuống.
"Đừng lo lắng." Thụy vương phi vỗ vỗ bả vai Thường Nhuận Chi: "Quan hệ giữa vương gia và Cửu đệ, không phải chút tiểu xảo của bệ hạ có thể châm ngòi."
Tự nhiên Thường Nhuận Chi biết Lưu Đồng sẽ không dậy tâm tư xấu xa với Thụy vương.
Nhưng Thụy vương đối xử với Lưu Đồng như thế nào, nàng không dám khẳng định trăm phần trăm.
Thụy vương phi ở trong phủ đợi một lát, chờ Lưu Đồng trở về mới cáo từ.
Thường Nhuận Chi thu thập thường phục cho hắn mặc trên đường, Lưu Đồng nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng, thấp giọng xin lỗi: "Nhuận Chi, thực xin lỗi... Phụ hoàng phong ta làm Quận vương nhưng lại hạ nàng xuống."
Thường Nhuận Chi sửng sốt, Lưu Đồng không nói, đúng là nàng không chú ý tới điểm này.
"Không sao." Thường Nhuận Chi cười nói: "Thiếp và chàng là phu thê trong hoạn nạn, cho dù không có danh hiệu Quận vương phi, người khác cũng không dám không xem thiếp là Quận vương phi."