Kế Thê

Chương 302 : Tế thiên

Ngày đăng: 09:19 18/04/20


Edit: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn



Thời gian hai phu thê có thể nói chuyện chỉ có một buổi tối.



Thường Nhuận Chi dỗ tiểu nhi tử ngủ, thấp giọng nói với Lưu Đồng: "Hành lý đều đã chuẩn bị xong rồi, mấy hôm nay trời nóng, gói đồ rất gọn nhẹ. Nghe đại tỷ nói, trên đường Thụy vương đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ có quan viên Lễ bộ đi theo, dọc theo đường đi nên làm sao, quan viên Lễ bộ sẽ nhắc nhở chàng, chàng nghe theo là được."



Thường Nhuận Chi nhìn về phía hắn: "Hơn nữa tế thiên rất tốn thời gian, nếu như không có gì chậm trễ khoảng một tháng thì chàng có thể trở lại. Nhân khoảng thời gian này, thiếp sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ trong phủ. Lúc trước khi thả người, người nghe được tin tức đã trở về một ít, người hầu hạ không thể thiếu."



Lưu Đồng vừa gật đầu vừa lắng nghe, suy nghĩ một lát nói: "Lần này trở về, ta đoán trong cung sẽ thưởng một tòa nhà, tấm biển trước của cũng phải đổi thành phủ Quận vương, phủ Cửu Hoàng tử lớn nhỏ thật sự không hợp quy chế."



"Cũng có chút khác, nơi chúng ta ở phải thư thái mới phải."



Thường Nhuận Chi dừng một chút, nói: "Hôm nay thiếp hỏi Dương Dương, có ấn tượng gì với nơi này, Dương Dương chỉ nhớ rõ chỗ chính đường có một ao nước lớn bên trong còn có cá... Nói xong lại hỏi thiếp, có phải sau này không trở về tiểu viện mà phải ở đây hay không, nói luyến tiếc trong viện trồng rau nuôi gà, cũng luyến tiếc cầu bập bênh, đu dây còn có đĩa quay chàng làm cho hắn, hắn còn ngóng trông Lăng Nhi cũng có thể chơi..."



Lưu Đồng nghe thấy trong lòng mềm mại, ôm lấy Thường Nhuận Chi nói: "Hắn nếu thích, sẽ làm cái khác cho hắn."



Thường Nhuận Chi dịu dàng dựa vào ngực hắn, hỏi tiếp: "Hôm nay tiến cung, Thụy vương có căn dặn chàng cái gì không?"



"Ta không gặp ngũ ca." Lưu Đồng nói: "Nghe nói ngũ ca đang vội chuyện đẩy quân lệnh, thường xuyên đợi ở quân doanh kinh giao."



Thường Nhuận Chi ngẩn người.



"Phụ hoàng để ta thay ông ta tế thiên, phỏng chừng vẫn còn đang dỗi ngũ ca." Lưu Đồng thở dài nói: "Ai chẳng biết, người có thể có tư cách tế thiên, không phải đế vương, chính là Thái tử. Bây giờ trong tình thế, ngũ ca đăng vị là chuyện sớm hay muộn, chuyện tế thiên, phụ hoàng đi không xong, nên ngũ ca đi. Phụ hoàng lại đẩy ta ra, thứ nhất vì hiện tại ta là con thừa tự của quý phi, nếu dựa theo cách nói mẹ quý nhờ con, dưỡng mẫu của ta có thân phận cao nhất, ta tế thiên thay có thể cho qua. Hơn nữa, chắc là phụ hoàng muốn mượn chuyện này xem phản ứng của ngũ ca."



"Chàng không lo lắng, Thụy vương sợ chàng sinh dị tâm?" Thường Nhuận Chi tò mò hỏi.



Lưu Đồng nghe vậy nở nụ cười: "Ta có thể tự mình hiểu lấy, ngũ ca cũng biết ta không có ý niệm đó. Nếu ngũ ca bởi vì vậy mà hoài nghi ta nảy sinh tâm tư khác, cũng uổng phí ta xem huynh ấy là huynh đệ thân nhất."
Lưu Đồng do dự, nói khẽ với Thường Nhuận Chi: "Nếu thập nhị đệ có tâm tư kia, vậy thì cũng che giấu quá thâm. Ta không đồng ý nghi kỵ huynh đệ mình như vậy."



Thường Nhuận Chi hợp thời ngậm miệng.



Mặc dù Nam Bình vương thực sự dậy tâm tư, nhằm vào cũng sẽ không phải Lưu Đồng, chỉ cần Lưu Đồng không có tâm tư kia là tốt rồi.



Hai phu thê lại liên miên lải nhải nói nửa ngày, cuối cùng mệt mỏi đi ngủ.



Sáng sớm ngày hôm sau, người của Lễ bộ đến đón hắn tiến cung.



Thường Nhuận Chi sửa sang lại quần áo cho hắn, để hai con trai chia tay cùng hắn, nhìn theo hắn đi xa, mới thở phào nhẹ nhõm.



Từ biệt này, phải chờ một tháng không thấy.



Mặc dù trải qua thời gian hai ba năm trong u ám, mỗi ngày bọn họ đều gặp nhua, ngày ngày ở cùng nhau, nhưng nghĩ tới hắn phải xa nhà, Thường Nhuận Chi vẫn có chút luyến tiếc.



Người mới vừa đi, nàng đã thấy nhớ hắn.



Lưu Cảnh Lăng dùng một bàn tay chỉ vào xe ngựa đi xa dần, tay kia thì ôm lấy chân Thường Nhuận Chi, lớn tiếng nói: "Cha trục!"



"Ừm, cha đi rồi." Thường Nhuận Chi cong hạ thắt lưng ôm lấy hắn: "Cha phải đi một tháng, chờ cha trở về, có phải Lăng Nhi không còn nhớ rõ hình dáng của cha hay không?"



Lưu Cảnh Lăng nghiêng đầu, lại chỉ vào Lưu Cảnh Dương nói: "Xem đại ca!"



Thường Nhuận Chi bật cười, nói: "Lanh lợi."