Kế Thê

Chương 303 : Nhà cũ

Ngày đăng: 09:19 18/04/20


Edit: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn



Cậu nhóc Lưu Cảnh Lăng này, vô cùng hiếu động, ngoại trừ khi ngủ thì không lúc nào chịu yên tĩnh —— không đúng, lúc ngủ cậu nhóc này cũng không yên.



Chẳng qua là cậu rất thông minh, so với Lưu Cảnh Dương cũng không kém bao nhiêu.



Cậu nói "Xem đại ca", là chỉ xem Lưu Cảnh Dương có gọi người đó là cha hay không.



Lưu Cảnh Dương gọi cha, vậy cậu cũng gọi người đó là cha.



Thường Nhuận Chi sờ đầu cậu nhóc, nói với Ngụy Tử: "Tin tức điện hạ về phủ đã truyền ra ngoài chưa?"



"Truyền rồi, xem ra vài ngày nữa, người muốn tiếp tục hầu hạ sẽ trở về, đã trở về không sai biệt lắm.” Ngụy Tử gật đầu, nói tiếp: “Đúng rồi, Đoạn di nương cho nha hoàn tới hỏi cô nương, nàng ta có thể trở về hay không, tiếp tục sống ở Nhàn Lạc viện."



Phủ cửu hoàng tử bị niêm phong, Thường Nhuận Chi không có sắp xếp gì cho Đoạn di nương. Dù sao thì Đoạn di nương cũng là nữ nhân của Lưu Đồng, không tiện đuổi đi như những nô bộc khác. Cho nên, sau đó Thường Nhuận Chi đưa nàng ta đến chỗ Vương Bảo Cầm, nhờ Vương Bảo Cầm chăm sóc.



Đợi đến lúc nhận được tin tức Lưu Đồng bị nhốt trong ngõ hẻm Trung Quan, nàng dẫn con trai tới, vào ngỏ hẻm Trung Quan sống. Còn về phần Đoạn Nhu Nam, nàng cũng không có nhiều tinh lực đi quản.



Thường Nhuận Chi nhìn Ngụy Tử, kinh ngạc nói: "Nàng ta ở đâu? Đã trở lại sao?"



"Vậy thì không có." Ngụy Tử bĩu môi: "Đoạn di nương nhát gan sợ phiền phức, ngài cũng không phải không biết. Sau khi ngài cân nhắc đưa nàng ta lên làm thị thiếp, nàng ta vẫn co đầu rút cổ trong Nhàn Lạc viện, ngược lại rất thanh nhàn. Bây giờ, chắc ở chỗ Vương Bảo Cầm cũng sống rất thoải mái, chỉ là muốn chủ mẫu ngài hỏi thăm nàng ta một phen mà thôi.”



Thường Nhuận Chi gật đầu, nghĩ một chút thì nói tiếp: "Người trong phủ còn đủ không? Nếu như còn đủ, phái vài người đi Nhàn Lạc viện vẩy nước quét nhà, chờ thu dọn xong tiểu viện sẽ đón Đoạn di nương về.”



Ngụy Tử vuốt cằm, cười nói: "Đúng rồi cô nương, hơn hai năm nay, hí ở Tây Hành xã vẫn còn diễn, bên phía thương đội cũng không ngừng. Cho nên, trôi qua hai ba năm, tiền thu cũng rất khả quan.”



Thường Nhuận Chi kinh ngạc: "Không phải nói Diêu gia bị liên lụy, Diêu Trừng Tây bị ngồi tù, Tây Hành xã cũng bị niêm phong sao?"



"Đó chỉ là chuyện xảy ra lúc điện hạ bị nhốt, mặc dù Diêu gia bị liên lụy nhưng không có chuyện gì, Diêu tiên sinh bị nhốt vài ngày thì được thả ra. Còn Tây Hành xã đã đổi tên, tiếp tục diễn trò, phía trên cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.”



"Không đúng..." Thường Nhuận Chi nghi hoặc nói: "Là bệ hạ đồng ý thả người?"
Lưu Cảnh Dương ngồi nghiêm chỉnh ở bên kia Thường Nhuận Chi, gương mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc.



Thường Nhuận Chi nói: "Dương Dương đừng lo lắng, thả lỏng chút đi."



"Nương, hoàng cung là trọng địa, đi vào còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu." Dương Dương nói: "Ngụy Tử a di nói, chỗ kia là nơi ăn thịt người, con không thích chỗ kia."



Thường Nhuận Chi không khỏi thầm mắng Ngụy Tử, lại dám nói lung tung với trẻ con.



"Đừng nghe Ngụy Tử a di con nói bừa." Thường Nhuận Chi dặn dò Lưu Cảnh Dương: "Con là đứa nhỏ có hiểu biết, như thế này vào cung, đi theo nương là được rồi. Đừng nói mấy lời làm cho người ta nghe xong mất hứng."



Lưu Cảnh Dương gật đầu: "Nương, con biết rồi."



Sau khi con trai lớn, luôn trầm ổn nội liễm. Thường Nhuận Chi cũng rất yên tâm với cậu.



Một đường im lặng đến cửa cung, ba mẹ con Thường Nhuận Chi đổi xe ngựa dùng trong cung, trên đường lại dừng lại đổi kiệu liễn.



Lưu Cảnh Lăng cũng đã tỉnh, hưng phấn mà chỉ vào hoàng cung chưa bao giờ gặp qua hỏi Thường Nhuận Chi đó là cái gì. Miệng nhỏ nói không ngừng, làm cho Thường Nhuận Chi vừa đau đầu vừa buồn cười.



Thường Nhuận Chi cũng đã vào cung vài lần, mơ hồ có chút ấn tượng, đã vào hậu cung, đây là đường đến tẩm cung quý phi.



Thường Nhuận Chi thở phào nhẹ nhõm.



Rất nhanh, kiệu liễn dừng lại, Thường Nhuận Chi dẫn theo hai con trai đi tới.



Nữ quan đứng ở cửa tẩm cung quý phi nhanh chóng tiến lên tiếp đón, cười nói: "Cuối cùng thì hoàng tử phi cũng đến, nương nương liên tục ngóng trông ngài cùng hai tiểu công tử."



Lưu Cảnh Lăng chớp chớp mắt: "Tỷ tỷ ngươi hảo phiêu phiêu."



Nữ quan cười đến hợp bất long chủy.