Kế Thê
Chương 39 : Tình cảm
Ngày đăng: 09:16 18/04/20
Từ lúc kết giao với Thường Nhuận Chi đến giờ, hắn còn cảm thấy có chút không thích hợp.
Lần đầu tiên gặp mặt, là ở Túy Tiên lâu. Hắn đưa lưng về phía nàng và đệ đệ của nàng, nghe nàng và đệ đệ nói chuyện, nghiêm túc giảng đạo lý cũng tốt, nhẹ giọng làm dịu cũng tốt, khi đó hắn chỉ cảm thấy, đó là một nữ nhân có trí tuệ cùng ý tưởng, cũng là một hảo tỷ tỷ yêu thương đệ đệ. Lúc đó, hắn thấy rất thưởng thức đối với nàng, trong lòng có chút hơi hơi rung động, chỉ là rất nhỏ rất nhỏ, nhưng hắn bỏ qua rất nhanh.
Lần thứ hai gặp mặt, là ở trong cung, lúc trước mẫu phi hắn từng sống tại Bích Tỷ viện. Vừa gặp nàng, thân thể thật không tốt, lại theo cấp bậc lễ nghĩa chu đáo chào hỏi hắn, cử chỉ thoả đáng, khi bị kéo vào âm mưu, xem xét thời thế làm ra lựa chọn tốt nhất, để hắn lại một lần nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Hắn biết, nữ tử này là muội muội của ngũ tẩu hắn, ngũ tẩu nàng cũng muốn tác hợp hai người bọn họ.
Từ lúc bắt đầu, hình như hắn muốn quan tâm tới nàng.
Lần thứ ba gặp mặt, là ngày hôm trước, ngoài ý muốn gặp nhau ở trên đường. Hắn cảm thấy bọn họ trò chuyện với nhau thật vui, hắn mời nàng dùng một bữa cơm, nàng đáp ứng sẽ đưa hắn hai bao trà xanh.
Sau khi trở về, lòng hắn liền bắt đầu tràn đầy vui mừng chờ đợi lễ vật của nàng, nghĩ nàng nợ hắn hai bữa cơm, ngóng trông bọn họ lại có thể thêm một lần tiếp xúc. Lại nhiều thêm một lần, rồi sau đó lại nhiều thêm lần nữa...
Lúc nghĩ như vậy, trong lòng hắn sẽ mạnh mẽ xuất hiện cảm giác ngọt ngào.
Hắn muốn đưa nàng đồ vật, lại sợ đưa không hợp thời; càng muốn tiếp cận nàng, lại sợ nàng nhận ra cử chỉ càn rỡ của hắn...
Hắn cảm thấy, cảm giác như vậy mà nói với người khác sẽ bị khinh thường, cho nên ngay cả ngũ ca là người thân cận với hắn, hắn cũng không chịu nói ra.
Sống hai mươi mốt năm, đây là lần đầu hắn lo được lo mất như vậy.
Hắn ẩn ẩn hiểu rõ, hắn đối với nàng là dậy lên vướng bận chi tâm.
Điều này làm cho hắn vui sướng.
Mà lúc hắn nghe nói, nàng lại dây dưa với chồng trước trông khi hai người đã hòa ly, hắn lại cảm thấy ưu sầu, phẫn nộ.
Cảm xúc như vậy, tới mãnh liệt mà không thể bỏ qua.
Hắn không còn giống như thiếu niên lang thuần khiết như giấy trắng, khi đệ đệ của nàng hỏi hắn “Xảy ra chuyện gì”, hắn cả kinh tỉnh lại.
Hắn đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đúng rồi.
Hắn vui mừng nàng.
Lưu Đồng hắn, vui mừng Thường Nhuận Chi.
Thường Nhuận Chi ngồi dậy, đem một ly trà đưa tới trước mặt Lưu Đồng, nhẹ giọng nói: “Cửu công tử, mời uống trà.”
Nàng vẫn tận lực duy trì mỉm cười, nhưng có thể tươi cười của nàng cũng không kéo dài được lâu.
Đến cùng, nàng đã chọc trúng chỗ nào của Cửu hoàng tử á?
Trong đầu, không ngừng thổi qua bốn chữ kia.
Cô nương nguyện ý sao?
Cô nương nguyện ý sao?
Cô nương nguyện ý sao?
Ở trong ánh mắt Lưu Đồng ẩn chứa mong chờ tha thiết, Thường Nhuận Chi thủy chung bảo trì trầm mặc.
Mà Lưu Đồng cũng thủy chung đặt ánh mắt ngưng chú trên mặt nàng, nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, tựa hồ muốn dùng cách đó tiến vào lòng nàng.
Thường Nhuận Chi đang suy xét.
Nàng không phải là người xử trí theo cảm tính, tương phản, nàng rất lý trí. Cũng bởi vì nàng rất lý trí, đôi khi nhìn nàng có vẻ rất bạc tình.
Nàng không nghĩ tới, sẽ ở tại thời đại này theo đuổi cái gọi là chân ái, nàng rất hiện thực, nàng sẽ dựa theo yêu cầu của lão thái thái và tiểu Hàn thị, lập gia đình, sinh con, giúp chồng dạy con sống qua cả đời.
Mà vừa đúng người này, lão thái thái hướng vào Lưu Đồng.
Nàng tiếp xúc với Lưu Đồng, nàng cũng tán thành hắn, nếu bọn họ thật sự có thể trở thành phu thê, nàng không để ý cùng hắn tương kính như tân, hợp tác ở chung một chỗ với hắn, đồng tâm hiệp lực, mưa gió cùng gánh.
Nhưng mà, cũng không bao gồm muốn nói tới “Cảm tình“.
Tại đây, nam tử nạp thiếp là hợp pháp, nếu nàng đối với Lưu Đồng trả giá cảm tình, mà tương lai Lưu Đồng muốn nạp thiếp thì...
Nàng ngăn cản không xong.
Nàng cũng không có cơ hội hòa ly lần thứ hai.
“Nghĩ muốn cùng cô nương quen thuộc một chút.”
“Nghĩ càng nhận thức cô nương một chút.”
“Cô nương nguyện ý sao?”
Thường Nhuận Chi không khỏi nhìn thẳng vào ánh mắt hi vọng của Lưu Đồng.
Ánh mắt hắn, kế tục huyết thống Tây Vực của Du quý nhân, ẩn ẩn hiện ra ánh sáng lam, có vẻ thâm thúy như vậy, cơ hồ có thể làm cho người ta đắm chìm trong một mảnh lam trong suốt.
Thường Nhuận Chi theo trong ánh mắt hắn có thể đọc được.
Hắn, là thật sự nghiêm túc.