Kế Thê

Chương 40 : Nói toạc

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Tâm Thường Nhuận Chi bỗng nhiên liền bình tĩnh trở lại.



Nàng không phải là thiếu nữ không rành thế sự, nàng biết cảm tình sẽ trải qua những gì.



Không thể phủ nhận, nàng đối với Lưu Đồng là có cảm tình.



Ít nhất trong ánh mắt của hắn, nàng sẽ cảm thấy chân tay luống cuống, tâm hoảng ý loạn.



Ở khoảng khắc này, nàng động tâm.



“... Ta nguyện ý.”



Thường Nhuận Chi nhìn Lưu Đồng mỉm cười, nhẹ giọng mở miệng, lặp lại một lần nữa.



“Ta nguyện ý.”



Hai người đối diện, bỗng nhiên đồng thời cúi đầu cười lên tiếng, đều có chút ngượng ngùng.



Bọn họ đạt thành một ăn ý nào đó, trong không khí, giống như có ái muội nhàn nhạt lưu động.



Lưu Đồng che giấu tính uống một ngụm trà xanh, giả ý ho khan hai tiếng, đang muốn nói chuyện, Thường Âu lại như một trận gió chạy vào.



“Làm cái gì đó, thật là lỗ mãng.” Thường Nhuận Chi nhíu mày quát nhẹ, Thường Âu vội nói: “Tam tỷ, đệ vừa khéo giống như nhìn thấy tam tỷ phu trước!”



Thường Nhuận Chi sửng sốt, ánh mắt Lưu Đồng nhíu lại.



“Đệ nhìn thấy ở đâu?”



Thường Nhuận Chi cảm thấy kinh ngạc. Giờ phút này, Phương Sóc Chương cần phải ở phủ Thái Tử làm việc mới đúng.



“Lúc đệ chờ thuyết thư tiên sinh, thấy bóng lưng hắn, đi ngang qua cửa quán trà.”



Thường Âu chỉ vào cửa chính quán trà, nói: “Bên người hắn mang theo hai người, đệ coi có chút lén lút... Không thấy rõ mặt hắn, đệ liền cảm thấy bóng lưng hắn quen thuộc, giống với tam tỷ phu trước.”




Hắn biết ngũ tẩu muốn tác hợp hắn và Thường Nhuận Chi thành một đôi, sau đó ngũ ca có nói với hắn, là lão thái thái của phủ An Viễn hầu coi trọng hắn. Hắn có lão thái thái duy trì, lại cùng Thường Nhuận Chi ở chung rất tốt, nếu như muốn cưới Thường Nhuận Chi, thì chỉ cần phụ hoàng gật đầu đồng ý.



Nghĩ vậy, trái tim Lưu Đồng vốn đang nhảy nhót liền trầm tĩnh lại.



Cửa ải của phụ hoàng kia... Sợ là không dễ chịu đi.



Thường Nhuận Chi thấy Lưu Đồng xuất thần, lên tiếng gọi hắn nói: “Cửu công tử, huynh xảy ra chuyện gì?”



Lưu Đồng phục hồi tinh thần lại cười cười, nói: “Không phải bảo cô nương gọi ta là A Đồng sao?”



Thường Nhuận Chi lúng túng nói: “Có phải hay không... Có chút rất thân mật?”



“Âm thầm kêu, không để người khác biết là được rồi.” Lưu Đồng nhẹ giọng nói: “Lễ thượng vãng lai, ta có thể gọi cô nương là Nhuận Chi sao?”



Thường Nhuận Chi hơi hơi cúi đầu, nửa ngày sau mới gật gật đầu.



Lưu Đồng liền khẩn trương gọi một tiếng: “Nhuận Chi.”



Hai gò má Thường Nhuận Chi bay lên mây đỏ, thanh âm tế như văn nhuế: “A... A Đồng.”



Lưu Đồng lên tiếng, cười đến dị thường thỏa mãn.



Thường Nhuận Chi nghe hắn cười, cảm thấy có chút miệng khô, vội vàng rót một ngụm trà.



Hình như, mình càng ngày càng bị động đó nha...



Sao có thể như vậy chứ?



Hắn đã nhấc lên Phương Sóc Chương, nàng có phải hay không cũng muốn đề nhắc tới nguyên cửu hoàng tử phi?



......