Kế Thê

Chương 43 : Mẫu thân

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Thường Nhuận Chi sửa sang quần áo lại một chút, liền mang theo Diêu Hoàng và Ngụy Tử đi tới viện của Tiền di nương.



An Viễn hầu chỉ có một thê hai thiếp, Tiền thị và Nhạc thị sống ở nơi gần nhau.



Thường Nhuận Chi tính toán, đi tới chỗ Tiền di nương đợi một lát, sau đó sẽ tới chỗ Nhạc thị trò chuyện một hồi với bà.



Đến chỗ của Tiền di nương, đúng lúc Tiền di nương vừa dùng xong cơm chiều.



“Sao tam cô nương lại đến?”



Tiền thị nghe người ta báo lại, vội vã ra đón.



Tiền thị xuất thân từ gia đình tiểu quan, trên người có chút phong phạm một tiểu gia bích ngọc phong tư. Tuổi của bà cũng không tính là lớn, cũng được xem là một mỹ phụ nhân.



Thường Nhuận Chi cười cầm tay bà, nói: “Nhàn rỗi không có chuyện, liền đến nơi này của di nương ngồi một lát.”



“Mau vào.”



Tiền thị đón nàng vào nhà, phân phó người đi bưng nước trà cùng điểm tâm.



“Hôm nay tam cô nương mang theo tứ thiếu gia đi chơi, chơi có vui vẻ không?” Tiền thị cười hỏi tiếp: “Tứ thiếu gia có gây thêm phiền toái cho tam cô nương không vậy?”



Thường Nhuận Chi lắc đầu: “Tiểu tứ rất nghe lời, cũng không có chạy loạn, sao có thể gây phiền toái cho con chứ.”



Hai người nhàn thoại một lát, Thường Nhuận Chi hơi hơi ngồi thẳng thân thể, nửa vui nửa đùa nói với Tiền thị: “Hôm nay tiểu tứ còn theo con oán giận, nói di nương quản hắn còn nghiêm hơn so với tiên sinh nữa. Di nương, người không sợ quản hắn như vậy sẽ thành thư ngai tử sao?”



Tiền thị im lặng một lát.
Tỳ nữ bưng sọt châm tuyến đi tới, Thường Nhuận Chi đưa tay tiếp nhận, từ bên trong xách ra hai cái yếm nhỏ, nhìn kỹ, đường may tinh tế, vừa duỗi tay sờ, không chút nào các tay.



Thường Nhuận Chi thấy cái mũi hơi hơi lên men, ngẩng đầu đối mặt với Nhạc thị cười nói: “Di nương, cái này tốt lắm, cám ơn di nương.”



“Tam cô nương vui vẻ là tốt rồi.”



Nhạc thị nghe được nữ nhi mình vừa lòng, chính mình cũng phi thường vui vẻ, vội vã để tỳ nữ đem hoàn y điệp, gác qua một bên, lại nói với Thường Nhuận Chi: “Thái thái tặng cho con hạ sam, nhanh đuổi chậm đuổi cũng đuổi tốt lắm, khi hạ thưởng vừa tặng đến, vừa vặn lúc ấy ta ở chỗ thái thái, thái thái liền để ta thuận tiện cầm vội tới cho con, con đi thử đi, có chỗ nào không thích hợp, ta cho người sửa lại giúp con.”



Tỳ nữ đưa lên ba kiện hạ sam đã được điệp chỉnh tề, Nhạc thị cầm lấy kiện thứ nhất giũ hai cái, so ở trên người Thường Nhuận Chi, cười nói: “Ta đã xem qua, xiêm y này làm cũng không sai, tam cô nương chọn màu phối rất đẹp mắt.”



Thường Nhuận Chi tiếp nhận xiêm y, theo lời đi thay đổi.



Liên tục đổi ba kiện, Nhạc thị càng xem càng vừa lòng.



“Tam cô nương thân điều hảo, mặc tam kiện xiêm y này rất đẹp mắt. Chỉ là, kiện thứ hai chỗ thắt lưng có chút không ổn, ta sẽ nới lỏng cho tam cô nương, miễn cho tam cô nương thấy khó chịu.”



Nhạc thị nói làm liền làm, cầm lấy sọt châm tuyến, tiếp nhận xiêm y liền bắt đầu sửa lại thắt lưng.



Thường Nhuận Chi ngồi ở một bên chuyên chú xem.



Mẫu thân trong thiên hạ, tâm của nữ nhân đều giống nhau, chẳng qua phương thức biểu đạt bất đồng.



Tiền di nương hy vọng nhi tử hóa rồng, lo lắng cho tương lai tiểu tứ, cho nên khó tránh khỏi có chút nghiêm túc hà khắc.



Mà Nhạc thị, cũng là góp nhặt nhu tình, đều gửi đến người nàng.