Kế Thê
Chương 44 : Tam giác
Ngày đăng: 09:16 18/04/20
Thường Nhuận Chi chưa từng gộp chung tiểu Hàn thị và Nhạc thị đến so sánh qua, nhưng ở khoảng khắc này, tự đáy lòng nàng lại cảm thấy, đồng dạng là mẫu thân, tiểu Hàn thị đối tốt với nàng, phần nhiều là bởi vì trách nhiệm, mà Nhạc thị, càng nhiều, là vì yêu thương nàng.
Nhạc thị sửa lại phần thắt lưng xiêm y tốt lắm, tỉ mỉ điệp thỏa đáng, rồi mới vừa lòng mỉm cười nhìn Thường Nhuận Chi.
"Di nương." Thường Nhuận Chi giương giương miệng, nhẹ nhàng nói: "Ngày mai, con phải hồi phủ Thái Tử rồi."
"Ai." Nhạc thị lên tiếng, có chút không nỡ, nhưng vẫn nói: "Thái thái nói, con đến phủ Thái tử làm nữ quan, đối với thanh danh của con sẽ có lợi, sau này con lại mịch lương nhân, người khác cũng sẽ xem trọng con hơn chút. Ở phủ Thái tử, tam cô nương phải hảo hảo làm việc nha."
Nhạc thị tha thiết dặn dò, Thường Nhuận Chi đều nhất nhất gật đầu đáp ứng.
Hai mẹ con hàn huyên một lát, tỳ nữ đến nhắc nhở đã đến giờ Dậu, Nhạc thị liền để Thường Nhuận Chi trở về.
"Di nương, hôm nay con có thể ngủ lại đây với người không?" Thường Nhuận Chi kéo tay Nhạc thị, ôn nhu nói.
Nhạc thị lắc đầu: "Tam cô nương, chuyện này không hợp quy củ đâu. Mặc dù Thái thái khoan dung, nhưng chúng ta lại không thể chọc phiền toái tới cho người."
"Bất quá là nghỉ vừa cảm giác..."
Thường Nhuận Chi lẩm bẩm một câu, nhưng nhìn Nhạc thị kiên trì, nàng cũng chỉ có thể đánh mất ý niệm này.
Nhạc thị chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá nặng quy củ ...
Trằn trọc không yên một đêm, ngày thứ hai Thường Nhuận Chi bái biệt lão thái thái và tiểu Hàn thị, mang theo Diêu Hoàng, Ngụy Tử muốn hồi phủ Thái Tử.
Mới ra cửa hông Hầu phủ, Thường Nhuận Chi liền dừng bước chân.
"Nhuận Chi."
Nghênh diện đi đến một mỹ nam tử, trên mặt mang theo nụ cười chứa vài phần mỏi mệt, sau khi nhìn thấy nàng liền bước nhanh tới.
Thường Nhuận Chi không khỏi lui về sau một bước, nhíu mày.
"Sao Phương đại nhân lại ở chỗ này?" Thường Nhuận Chi vẫn duy trì khoảng cách với hắn, lên tiếng hỏi.
Trên mặt Phương Sóc Chương xẹt qua một tia xấu hổ, trong lòng có chút tức giận, lại vẫn nhẫn nại nhịn xuống, than một tiếng: "Hai ngày trước ta có đến Hầu phủ bái phỏng..."
"Kết quả không thể đi vào, ta biết."
Thường Nhuận Chi đánh gãy lời nói của hắn, rất là trực tiếp hỏi: "Phương đại nhân cần phải biết, toàn bộ Hầu phủ đều không chào đón ngươi. Không biết Phương đại nhân lại tới đây làm gì?"
Lưu Đồng thở dài một tiếng, vẫn là nhẫn nhịn không được, làm bộ như lơ đãng hỏi: "Phương Sóc Chương kia lại chạy tới tìm nàng? Hắn đã nói cái gì với nàng vậy?"
Hắn đi phủ An Viễn Hầu, còn chưa đi đến chỗ thì đã nhìn thấy Phương Sóc Chương đang nói chuyện cùng Thường Nhuận Chi, trong lòng liền cảm thấy rất khó chịu nha.
Cũng may, xem bộ dáng của Nhuận Chi, tựa hồ là không muốn quan tâm Phương Sóc Chương kia á.
(BYT: Cửu ca. Sao huynh gọi thân mật quá vậy. Chưa về một nhà cơ mà. Gọi dễ nghe nhỉ! Nhuận Chi. Ngọt ngào ghê hen.)
"Hắn mới nói hai ba câu, huynh đã tới rồi."
Thường Nhuận Chi chi tiết nói: "Hắn nói muốn cùng ta cùng đi đến phủ Thái tử, ta chưa kịp trả lời, huynh đã tới rồi. Lúc nãy thời gian đúng là rất chuẩn."
Lưu Đồng tức giận Phương Sóc Chương quấn quít lấy Thường Nhuận Chi không tha, lúc này thấy biểu cảm của Thường Nhuận Chi như thường, trái tim thả lỏng, lại dặn dò Thường Nhuận Chi mấy câu: "Bình thường có thể trốn tránh hắn liền trốn tránh, ta thấy hắn một bụng đầy ý nghĩ xấu. Nói không chừng một kế bất thành, tái sinh một kế."
Thường Nhuận Chi âm thầm buồn cười, đáp ứng hắn.
Lưu Đồng thầm cảm thấy cao hứng trong lòng.
Hai người một đường chậm rãi đi tới phủ Thái tử, Lưu Đồng không khỏi cảm khái: "Ta nhớ được đoạn đường này đi không tính là ngắn, làm sao giống như không đi lập tức đến."
Khóe miệng Thường Nhuận Chi khẽ nhếch, hỏi Lưu Đồng có muốn đi vào hay không.
Lưu Đồng lắc đầu: "Ta không thích nơi này, đi vào làm cái gì?"
"Vậy còn trà xanh kia..."
"Hả, đúng nha, kém chút nữa quên cầm trà xanh về rồi." Lưu Đồng vỗ trán: "Ta ở cửa nhỏ bên hông chờ, nàng cầm vội tới cho ta là tốt rồi."
Thường Nhuận Chi nhíu mày: "Ta để cho Diêu Hoàng đưa tới cho huynh nha."
"Nàng tự mình đưa không được sao?" Lưu Đồng vặn vẹo hỏi Thường Nhuận Chi.
Thường Nhuận Chi ma xui quỷ khiến nói: "Ta đây tự mình đưa, huynh ở đây chờ."
Lưu Đồng vội vã gật đầu, ý cười trên mặt không cách nào che giấu.