Kế Thê

Chương 54 : Phương gia

Ngày đăng: 09:17 18/04/20


Tô Nguyên Mi không nói một lời, đỡ tay nha hoàn chậm rãi trở về Yến Quy viện của mình.



Nàng đi rất chậm, nguyên bản đầu đang cụp xuống dần dần nâng lên, lau khô nước mắt, lần nữa treo lên nụ cười tươi tắn, nguyên bản sắc mặt tái nhợt cũng trở nên hồng nhuận, bước chân yếu nhược cũng trở nên bình thường.



Nha hoàn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghiêm cẩn thủ phận, ngậm miệng lại.



Giữa đường gặp được Trần Đông Mai.



Phương Sóc Chương có ba thị thiếp, Tô Nguyên Mi là thanh mai trúc mã của hắn, Trần Đông Mai và Chúc Thi là do cấp trên đưa tới.



Sau khi lão ma ma ở phủ Thái Tử rời khỏi, Phương Sóc Chương chuyển giao mọi chuyện trong nhà cho ba người, người quản lý là Trần Đông Mai, nàng làm việc ổn trọng nhất.



Trần Đông Mai nhìn thấy Tô Nguyên Mi thì dừng bước chân, cũng không tới gần nàng, đạm mạt cười một tiếng nói: 



"Tô tỷ tỷ là từ bên kia của lão gia tới sao?"



Nụ cười trên mặt Tô Nguyên Mi ngọt ngào không chê vào đâu được: 



"Đúng vậy, vừa tặng canh bổ dưỡng cho lão gia, chàng bệnh vừa mới khỏe, nhưng còn mệt. Trần muội muội đây là đi chỗ nào vậy?"



Đây là đang khoe tình cảm giữa nàng và lão gia tốt lắm sao?



Ánh mắt Trần Đông Mai tối sầm lại, bất động thanh sắc đánh trả nói: 



"Không đi chỗ nào, chỉ đi chung quanh một chút. Gần đây lão gia bị bệnh, mọi chuyện trong phủ đều phải do ta nhìn chằm chằm, đã nhiều ngày thật sự có chút mệt mỏi, cho nên muốn tản bộ, nghỉ ngơi một chút."



Tô Nguyên Mi chỉ mỉm cười: 



" Vậy thì Trần muội muội tiếp tục dạo đi, ta mang thai mấy tháng, thân thể có chút ăn không tiêu, mới vừa rồi lão gia còn dặn ta hảo hảo tĩnh dưỡng. Ta không thể bồi Trần muội muội rồi."



"Tô tỷ tỷ đi thong thả."



Trần Đông Mai nhìn theo Tô Nguyên Mi đi xa, nụ cười trên mặt nhạt xuống.



"Có cái gì tài giỏi chứ." 



Trần Đông Mai cười lạnh một tiếng: 



"Sinh hay không sinh còn chưa biết chắc, thần khí cái gì."



Nha hoàn ở một bên thấp giọng nói tiếp: 



"Chỉ là, nữ nhân sinh hài tử chính là xông vào quỷ môn quan, có xông qua được hay không còn phải xem vận khí của nàng ta. Nếu như sinh hạ được hài tử, là trai hay là gái còn không nhất định á."




Trong lòng Phương Sóc Chương đột nhiên phát lên một cỗ vô lực.



Tại sao trước kia hắn không có phát hiện ra hả?



Là hắn sai rồi...



"Ngươi thông minh như vậy, cần phải hiểu rõ ý tứ của ta." 



Giọng nói Phương Sóc Chương nhàn nhạt, cũng không quanh co lòng vòng cùng Tô Nguyên Mi: 



"Lão thái thái vì cái gì hội nghĩ cách ngầm chiếm đồ cưới của Nhuận Chi, vì cái gì lão nhân gia bà xem Nhuận Chi không vừa mắt, Nhuận Chi vì cái gì thể yếu nhiều bệnh, ma ma trong phủ Thái tử vì cái gì hội thỉnh từ... Một cọc một chuyện như vậy, đều có bút tích của ngươi."



"Lão gia!"



"Ngươi không cần ở trước mặt ta kêu oan, nói là người khác oan uổng ngươi." 



Phương Sóc Chương lại xoa xoa thái dương: 



"Việc này, đều là ta tự mình cho người điều tra ra, không có người ở trước mặt ta nói nửa câu chửi bới ngươi."



Phương Sóc Chương nhìn về phía Tô Nguyên Mi, nguyên bản nhu tình không còn sót lại chút gì.



"Từ lúc ta và Nhuận Chi hòa ly, ta liền bắt đầu cho người ta tra xét. Đương nhiên, lúc ta phát hiện chuyện này ở giữa khắp nơi đều có ngươi, nói thật ta cũng rất ngoài ý muốn. Có thể sự thật thắng ở hùng biện, chẳng sợ ta không tin nữa, không thể không thừa nhận sự thật này."



Phương Sóc Chương hơi hơi ngồi thẳng thân thể: 



"Ta không thể hiểu rõ tại sao ngươi lại muốn nhằm vào Nhuận Chi như thế, có lẽ ngươi nhận định, nếu không có Nhuận Chi, ta sẽ đỡ ngươi lên làm thê?"



"Lão gia?" 



Trong lòng Tô Nguyên Mi khủng hoảng lan tràn.



Phương Sóc Chương bật cười: 



"Mi nhi, ngươi là thanh mai trúc mã của ta, ta là dạng người gì, ngươi không phải hiểu biết mười phần, cũng sẽ hiểu biết năm sáu phân đi."



Phương Sóc Chương nhìn thẳng Tô Nguyên Mi.



"Ta nghĩ ngươi rất hiểu ta, cũng rất lý giải ta, cho nên ngươi tới kinh tìm ta, ta không nói hai lời tiếp ngươi vào phủ, cho ngươi tất cả chỉ trừ bỏ địa vị chính thê, những thứ sở hữu ở ngoài ta có thể cho... Ta cho rằng, đối với ngươi đây là lựa chọn tốt nhất, lại không nghĩ rằng, ngươi vẫn chưa thỏa mãn."



Phương Sóc Chương than nhẹ một tiếng, thu hồi tầm mắt, ánh mắt phiêu xa.