Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 15 :

Ngày đăng: 12:36 30/04/20


Thiệu Hiển trở lại tầng trò chơi điện tử cùng Tiền Văn Kiệt, chẳng được bao lâu, Trần Bách Châu cũng trở lại tìm bọn họ.



Ba người chơi mệt rồi, Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân liền dẫn bọn họ đi mua quần áo.



Trẻ con lớn nhanh, quần áo mua chẳng được bao lâu đã không vừa nữa.



Thái Nhã Lan cũng mua mấy bộ cho Trần Bách Châu, Trần Bách Châu đều cảm kích nhận lấy. Cậu đã quyết định sau này sẽ bán mạng vì Thiệu Hiển, hiện tại nhận ân tình, sau này sẽ dùng cả đời để trả.



Sau một ngày chơi đùa, Thiệu Hiển liền dẫn hai đồng bọn nhỏ vào cuộc nghỉ hè khổ cực.



Đương nhiên, chỉ có Tiền Văn Kiệt cảm thấy khổ cực.



Sau đó bảy ngày, buổi tối Tiền Văn Kiệt mang theo nụ cười thần bí trên mặt tìm đến nhà Thiệu Hiển.



"Sao cậu lại đến nữa?"



Thiệu Hiển vừa định đi ngủ mà con sâu ngủ đã bị Tiền Văn Kiệt doạ chạy mất.



Rõ ràng bọn họ mới tạm biệt nhau nửa giờ mà.



Tiền Văn Kiệt cười hì hì hỏi: "Cậu có biết chuyện Trần Dục bị đánh không?"



Thiệu Hiển ngơ ngác một giây, sau đó nhàn nhạt hỏi: "Bị ai đánh?"



"Không biết." Tiền Văn Kiệt lắc đầu một cái.



Thiệu Hiển nhíu mày, "Không biết?" Sao kỳ thế?



Tiền Văn Kiệt khà khà cười rộ lên, "Thì là không biết đó, cha Trần Dục mới nổi trận lôi đình, nghe nói Trần Dục bị đánh rất thảm, nào là đùi phải rồi chân trái, hình như đều bị gãy."



"Bị đánh ở chỗ nào? Không tra được cái gì sao?" Thiệu Hiển nhíu mày hỏi.



Tiền Văn Kiệt không rõ, "Cậu làm sao vậy? Trần Dục xấu xa như vậy, bị người khác đánh không phải là một chuyện vui sao? Uổng công tôi trịnh trọng chạy xuyên đêm để tới ăn mừng với cậu."



"Cậu không gọi điện được sao?" Thiệu Hiển hỏi ngược lại một câu.



Tiền Văn Kiệt sững sờ vài giây, sau đó lúng túng cười gượng vài tiếng, đúng lúc tìm được một cái cớ: "Phòng cậu không có điện thoại, tôi sợ gặp trúng dì Thái."



"Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi. Tại sao không tra được? Chính Trần Dục cũng không biết sao?" Thiệu Hiển luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.



Tiền Văn Kiệt gãi đầu một cái, "Trần Dục hình như là bị trùm bao tải rồi đánh, cậu ta căn bản không biết người đánh là ai, chỉ nghe được tiếng bọn họ nói chuyện, tuổi tác cũng không lớn lắm."



"Ồ." Thiệu Hiển dường như nghĩ đến cái gì đó, qua loa đáp lại một tiếng.



Thấy hắn như thế, Tiền Văn Kiệt cũng không muốn tự chuốc thêm nhục nhã, lên tiếng chào hỏi rồi bỏ chạy về nhà.
Hắn đã là một tên đàn ông ba mươi tuổi, so sánh sức chịu đựng với một đứa nhỏ mười tuổi thế nào được?



Thiệu Hiển trầm mặc mấy giây, ngữ khí trở nên ôn hòa đi rất nhiều, "Sữa bò không uống luôn sẽ nguội."



"Xin lỗi." Trần Bách Châu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong con ngươi tràn đầy nước mắt cùng hổ thẹn.



Cậu nhẹ nhàng chớp mắt một cái, trong giây lát đó giọt nước mắt lăn xuống lăn xuống.



"Xin lỗi Thiệu Hiển, là do tôi không tốt."



Đứa nhỏ yên lặng, không có một tiếng nức nở, cậu đưa lưng về phía Tiền Văn Kiệt nên cậu ta cũng không biết cậu đang khóc.



Tim Thiệu Hiển lập tức đau nhói, không rõ vì sao nhìn về phía Tiền Văn Kiệt, "Không phải mới vừa nãy cậu nói cậu quên sách ở nhà sao? Sao còn chưa quay lại lấy?"



"Cái gì cơ?" Tiền Văn Kiệt một mặt ngơ ngác.



Thiệu Hiển nháy mắt với cậu ta, "Còn không mau đi đi!"



Tiền Văn Kiệt cuối cùng đã hiểu rồi, "Ồ, ờ ha, tôi quên một quyển ở nhà, tôi phải trở về lấy đây, lát nữa gặp lại nha!"



Cậu ta nói xong, như một làn khói chạy vụt khỏi phòng.



Thiệu Hiển lấy sữa bò nhét vào tay Trần Bách Châu, "Ăn xong rồi nói."



Trần Bách Châu nâng cốc, thấy Thiệu Hiển như không tức giận, tâm tình nhất thời trở nên long lanh, vội vã cúi đầu lau nước mắt, còn không quên nói "Xin lỗi".



Lại nghe Thiệu Hiển trịnh trọng nói: "Cậu không sai, tôi mới phải nói xin lỗi."



Trần Bách Châu nghe vậy, không có tâm trạng uống sữa tươi ăn bánh mì, liền vội vàng lắc đầu nói: "Là tôi không tốt, Thiệu Hiển cậu đừng giận, cũng đừng không để ý đến tôi."



"Ừm, sẽ không như vậy nữa." Thiệu Hiển đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.



Trần Bách Châu hoàn toàn yên tâm, vội vàng ăn xong bánh mì uống hết sữa bò, muốn mau chóng nói chuyện rõ ràng với Thiệu Hiển.



Sau khi đau lòng qua đi Thiệu Hiển lại tăng thêm mấy phần tự trách.



Hắn chần chừ giây lát, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: "Bách Châu, người giáo huấn Trần Dục, có phải là học sinh Tiểu học Thụy Hồng không? Có phải là những người chúng ta chạm mặt ở lần đi tầng trò chơi điện tử không?"



- --



Con Ka lảm nhảm: Có ai xem thời sự biết tin về một cậu bé thần đồng 9 tuổi - Laurent Simons đã tốt nghiệp Đại học và đang chuẩn bị học lên bằng tiến sĩ không? Tui bỗng nhiên nghĩ linh tinh về sự trùng hợp này...



Trên là hình cậu bé đó nha, mắt to tròn xinh xắn, nhảy cấp, thần đồng... Tui không thể ngừng suy nghĩ linh tinh được @@