Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 16 :

Ngày đăng: 12:36 30/04/20


Thiệu Hiển vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, gần như chưa chịu thất bại bao giờ.



Hắn hiểu cho Trần Bách Châu, hắn cho là Trần Dục rất quá đáng, nhưng hắn cũng không thực sự hiểu rõ cảm giác tuyệt vọng là như thế nào.



Nhưng nếu suy nghĩ minh bạch.



Trần Bách Châu xưa nay đều không làm gì sai, có lỗi thì cũng chỉ là xúi giục bạo lực, mặc dù Trần Bách Châu sai người đánh gãy chân Trần Dục, cũng là do Trần Dục tự chuốc lấy.



Cho nên đến khi nghe được câu trả lời "Phải" bất an của đứa nhỏ, trái lại hắn trở nên thoải mái.



Sau khi run giọng trả lời, trong lòng Trần Bách Châu dâng lên cay đắng cuồn cuộn.



Cậu đê hèn* như vậy, cậu sai khiến người đánh Trần Dục, có phải Thiệu Hiển chán ghét cậu rồi không?



*đê hèn: đê tiện, hèn hạ.



"Xin lỗi, tôi không nên đánh người..." Đứa nhỏ mang theo tiếng khóc nức nở đáng thương xin lỗi.



Thiệu Hiển thở dài, rút một tờ giấy, thay cậu lau nước mắt, ôn nhu nói: "Cậu có lỗi, cậu đã sai vì dùng loại thủ đoạn không nên này."



Trần Bách Châu lập tức sửng sốt, trong đôi mắt tràn đầy mê man, một hạt nước mắt treo trên lông mi muốn rơi cũng không xong.



Nuôi hơn một tháng, đứa nhỏ thoát khỏi dáng vẻ xanh xao vàng vọt khi trước, hiện tại sắc mặt hồng hào khỏe mạnh, màu da trắng nõn, thêm ngoại hình ưa nhìn, thực sự khiến người khác không đành lòng nói nặng lời.



"Cậu nghĩ loại thủ đoạn nhỏ kia thật sự sẽ không ai tra ra được?"



Thiệu Hiển ý vị sâu xa, "Việc tìm người đúng là rất khó và phiền phức, nhưng người khác cũng sẽ không biết là cậu ra tay sao. Ngay cả tôi cũng có thể đoán được là cậu làm, Trần Dục sẽ không đoán được sao? Trần Xương Kiến sẽ không đoán được sao? Chờ đến lúc bọn họ trả thù lại thì cậu nên làm gì? Bây giờ cậu có thể đường đường chính chính làm bọn họ ngậm miệng lại không?"



Đương nhiên, một đứa nhỏ mười tuổi có thể làm được đến mức độ này, đã tương đối khá.



Trần Bách Châu nghe cực kỳ nghiêm túc, vừa nghe vừa lộ ra ánh mắt sùng bái.



Trong lòng Thiệu Hiển có chút hổ thẹn khó giải thích, cảm giác mình giống ông ngáo ộp chuyên đi lừa gạt trẻ con.



"Hơn nữa, phong cách làm việc nhà chúng tôi, từ trước đến giờ chú ý nhất là quang minh chính đại, không phải nói không thể dùng thủ đoạn, nhưng nếu có người như vậy thì vẫn rất buồn nôn, người buồn nôn cần được đối xử đặc biệt hơn, bất kể nói thế nào, nếu chúng ta muốn đối đầu, trước tiên cần phải làm cho mình không đứng cạnh bờ vực thẳm trước."



Thấy đứa nhỏ nghe lọt, Thiệu Hiển trong lòng yên tâm không ít.


Hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được, một đứa nhỏ được Trần gia nuôi dưỡng. Bị ngược đãi đến năm mười mấy tuổi, bỗng chốc tiến vào một cái chiến trường ngập mùi thuốc súng, chính là càng thêm áp lực nặng nề.



Thiệu Hiển trải qua bao nhiêu thuận lợi thì Phó Bách Châu trải qua bấy nhiêu gian nan.



Cho nên ở kiếp trước, Thiệu Hiển hết lần này đến lần khác thua trong tay Phó Bách Châu, kỳ thực một chút cũng không oan ức.



Từ nghịch cảnh bị đổ bêtông biến thành cây đại thụ che trời, là cho dù mầm cây nhỏ trong phòng ấm có giương nanh múa vuốt thế nào cũng không sánh được.



"Được rồi." Trần Bách Châu đang muốn đậy nắp, lại bị Thiệu Hiển nắm chặt lấy tay.



Thiệu Hiển xoa xoa tóc cậu, "Cậu không bôi sao?"



Vì cử chỉ quan tâm của hắn, Trần Bách Châu lại cong con ngươi cười rộ lên, nốt ruồi dưới đuôi mắt chịu tác động, giống như sống lại.



Ở kiếp trước, Phó Bách Châu chưa từng cười.



Không biết tâm lý bị cái gì quấy phá, Thiệu Hiển ma xui quỷ khiến thế nào lại đem đứa nhỏ ôm vào lòng, tựa như muốn dùng cái ôm này để xua tan nội tâm tối tăm và đau đớn của Trần Bách Châu.



"Cậu cười rộ lên thật là đẹp." Hắn tự đáy lòng khen.



Hộp kem chống nắng trên tay lập tức lăn xuống đất, cả người Trần Bách Châu hoàn toàn cứng đơ.



Cậu chỉ nghe được trong lồng ngực gầy yếu, một trái tim thình thịch nhảy lên kịch liệt, Thiệu Hiển khen cậu đẹp, Thiệu Hiển đang ôm chính mình!



Từ khi hắn hiểu chuyên, từ đó tới nay chưa từng có ai ôm cậu.



Thì ra ôm ấp là cảm giác này, thật sự rất ấm áp.



- --



*Một cách giải thích khác, nói "bạch nhãn lang" là một cách nói hình tượng.



Bởi vì phía trên mắt sói thường có chùm lông trắng, thường thường người TQ hay gọi là Chó bốn mắt, hơn nữa vành mắt khá đen.



Thường thường ở bên ngoài thấy sói, nhìn mắt nó không rõ bằng chùm lông trắng trên mắt, nên tưởng đó mới là mắt, phần nhiều đều cho nó là con Chó bốn mắt.



Người Đông Bắc khi nói đến "bạch nhãn lang" là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói.