Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 22 :

Ngày đăng: 12:36 30/04/20


Edit + beta: Ka quý phi



- --



Gió nhẹ nhàng lướt qua lá cây, vang lên tiềng ào ào nho nhỏ, Thiệu Hiển cảm thấy bản thân mình đột nhiên kém thính.



"Thư gì cơ?" Hắn cảm thấy phải thật cẩn thận, không được lung lay.



Lông mày nhỏ nhắn của Hách Lộ cau lại một chút, "Cậu không thấy sao? Ở trong ngăn nhỏ ngoài cùng cặp sách của cậu á."



"Haha, " Thiệu Hiển cười gượng hai tiếng, "Bình thường tôi không hay dùng ngăn cặp đó nên vẫn chưa biết luôn, xin lỗi nha."



Có lời gì không thể nói trước mặt sao? Viết thơ hay gì!



Hắn khẳng định Hách Lộ tuyệt đối không viết thư tình.



Trần Bách Châu vừa nghĩ đáp án vừa vểnh tai nghe. Không thể phủ nhận, lúc nghe Hách Lộ nhắc tới lá thư đó, nháy mắt cậu ngay cả bài thi cũng không thấy rõ nữa.



Hiện tại Hách Lộ thản nhiên như vậy đã biểu thị rõ, đó nhất định không phải là thư tình.



Trong lòng nhất thời thả lỏng xuống.



"Không sao, " Hách Lộ không để ý nói, "Lúc trước tôi nghĩ cậu không dễ tiếp cận, không dám gặp mặt nói chuyện, miễn cho tự tìm lấy phiền phức, bây giờ chúng ta cũng coi như là có quen biết nên mới trực tiếp đến nói với cậu."



Nói nữ sinh trưởng thành sớm hơn nam sinh quả không sai chút nào.



Thiệu Hiển gật gật đầu, "Cậu cứ nói đi."



Khuôn mặt Hách Lộ nghiêm túc, "Cho tôi mượn giấy bút dùng một chút được không?"



Giấy bút được đưa lên.



Cô cấp tốc viết một đề bài xuống giấy nháp, đưa cho hai người Thiệu Hiển và Trần Bách Châu, nói: "Bài này có năm cách giải, các cậu xem thử xem sao."



Thiệu Hiển: "..."



Tư duy của học sinh giỏi đúng là không giống nhau, hắn trố mắt vài giây, không nhịn được hỏi: "Thế tại sao cậu lại dùng phong thư màu hồng nhạt?"



Hách Lộ khẽ nhướng mày, "Không phải cậu nói không biết có phong thư đó sao?"



"Thực sự xin lỗi, nhìn thấy phong thư hồng nhạt, tôi lại tưởng là..." Mặt Thiệu Hiển mang theo vẻ xin lỗi nói, "Tưởng là chuyện gì khó nói mới dùng phong thư màu hồng nhạt?"



Trực tiếp ném một tờ giấy tới bàn của hắn là được rồi mà.
Ba người trở lại nơi tập hợp của lớp, trên bàn có chút quýt, dùng quỹ lớp mua.



Trần Bách Châu cấp tốc bóc một quả quýt, tỉ mỉ gỡ hết những cái sơ màu trắng, đưa tới bên môi Thiệu Hiển.



Giữa bọn họ thường có quy luật ngầm, một khi đã bón ăn một lần thì từ lâu sẽ quen tay rất nhanh.



Thiệu Hiển mở miệng cắn lấy múi quýt, môi không cẩn thận đụng vào đầu ngón tay của Trần Bách Châu, hắn không thấy có gì khác lạ, còn Trần Bách Châu lại cảm thấy được, hơi giật mình trong lòng.



Cậu vội vã cúi đầu, tiếp tục gỡ sơ quýt.



Tiền Văn Kiệt ngồi bên cạnh nhìn, cảm thấy bản thân mình chính là không khí, hoàn toàn không bị hai người kia nhìn thấy.



"Trần Bách Châu, cậu đối xử với Hiển Hiển cũng quá tốt rồi đó."



Thiệu Hiển nhíu mày đắc ý trả lời: "Cậu ấy không tốt với tôi thì tốt với ai? Đúng không Bách Châu?"



Hắn nhìn về phía Trần Bách Châu, mặt mày đều hiện ý cười.



Ánh sáng từ khe hở của lá cây khẽ chiếu xuống, nhỏ vụn như ngọc châu, theo gió mà chập chờn trên mặt Thiệu Hiển.



Trần Bách Châu ngơ ngác nhìn nụ cười trên mặt hắn, chỉ cảm thấy tim đập còn mãnh liệt hơn so với lúc Thiệu Hiển mới chạy xong.



Thịch, thịch, thịch, một tiếng lại một âm, tựa như muốn gõ bể tất cả lý trí của cậu.



"Bách Châu?" Thiệu Hiển kinh ngạc phất tay một cái, "Chẳng lẽ cậu còn có những người khác sao?"



Trong mắt tràn đầy khổ sở.



Tim Trần Bách Châu đang đập hơi ngưng lại, bận lắc lắc đầu nói: "Không có, chỉ đối tốt với cậu."



Lời vừa nói ra khỏi miệng, cậu bỗng nhiên sinh ra mấy phần hiểu rồi.



Đúng vậy, cả đời này cậu chỉ đối tốt với một mình Thiệu Hiển.



"Tôi nhớ kỹ lắm đó nha." Thiệu Hiển cười rất vui vẻ, hồn nhiên không biết trong lòng Trần Bách Châu là sóng lớn mãnh liệt.



Tiếng ồn ào của sân vận động, tiếng Tiền Văn Kiệt trêu ghẹo, tựa như cũng cách cậu rất xa.



Trong mắt cậu chỉ còn dư lại gò má ướt mồ hôi của Thiệu Hiển.



Xinh đẹp đến vô tận.