Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 23 :

Ngày đăng: 12:36 30/04/20


Edit: Kitto Katto (nhớ bệ hạ:<)



- --



Ngày thứ hai của hội thao, ba người Thiệu Hiển đều có hạng mục thi đấu.



Thiệu Hiển nhảy cao, Tiền Văn Kiệt ném lao, Trần Bách Châu nhảy xa, cả ba hạng mục đều diễn ra vào buổi sáng.



Trần Bách Châu còn có cuộc thi chạy cự li dài vào khoảng buổi chiều.



Hôm nay là một ngày đẹp, tầng mây che khuất ánh mặt trời, tạo ra chút không khí mát mẻ.



Buổi sáng ba người thi đấu đều đạt được thành tích tốt, buổi trưa, sau khi cơm nước xong, Trần Bách Châu định lấy bài tập ra làm, lại bị Thiệu Hiển ngăn cản.



"Chiều còn phải chạy cự li dài, ngủ một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, đừng làm nữa."



Trần Bách Châu từ trước đến giờ đều nghe lời Thiệu Hiển, nghe vậy cất bài tập đi, nằm nhoài lên bàn nhắm mắt lại.



Nửa khuôn mặt chôn trong khuỷu tay, nửa khuôn mặt hướng về phía Thiệu Hiển.



Thiệu Hiển liền có thể nhìn thấy sống mũi và khuôn mặt của cậu, không khỏi xem đến nghiện.



Lông mày Trần Bách Châu rậm, nhạt vừa phải, hình dáng lông mày xinh xắn, ở phía đuôi sắc bén như lưỡi dao, hơi giương lên trên, mang mấy phần lạnh lùng và nghiêm nghị. Lông mi dày lại cong, kéo xuống một phần bóng râm phía trước, nhìn rõ cả nốt ruồi dưới đuôi mắt.



Kiếp trước, thứ thu hút phụ nữ nhất của Phó Bách Châu chính là khuôn mặt này, Thiệu Hiển không thể phủ nhận.



Hiện tại đứa nhỏ còn quá non nớt, vẫn còn nét ngây ngô, chưa có phát triển hết.



Hắn nhìn một chút, dần dần cũng nhắm mắt lại, ngủ.



Chờ đến khi nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của hắn, Trần Bách Châu bỗng nhiên mở hai mắt, bên trong không có một tia buồn ngủ. Cậu lẳng lặng nhìn chăm chú Thiệu Hiển nửa ngày, một lần nữa nhắm mắt lại.



Thi chạy cự li dài buổi chiều bắt đầu, Trần Bách Châu đứng ở vạch xuất phát, chờ hiệu lệnh súng vang lên, trước khi tiếng súng nổ vang, cậu liếc mắt nhìn Thiệu Hiển một cái.



Thiệu Hiển cười vẫy tay với cậu, dùng khẩu hình nói "Cố lên nha".



Trần Bách Châu còn chưa kịp cười đáp lại, tiếng súng đã nổ vang bên tai.



Thân thể theo phản xạ chạy về phía trước, cậu đã không làm được việc nào khác, chỉ có thể thở đều đều, điều chỉnh tần suất hô hấp của mình.



Thi chạy cự li dài chính là đọ sức chịu đựng, nói về sức chịu đựng, cậu tự nhận mình không kém bất kì ai.



Một vòng, hai vòng, ba vòng...
Nam sinh hiển nhiên không dám trêu chọc ba người, trong lòng mặc dù khó chịu, nhưng vẫn phải trả lời: "Chắc là đi vệ sinh rồi."



Bên cạnh sân luyện tập có một nhà vệ sinh công cộng, ba người Thiệu Hiển lại đi đến chỗ nhà vệ sinh công cộng đó.



"Hiển Hiển, nếu tên Thôi Hàng đó sợ quá trốn về nhà rồi thì phải làm sao bây giờ?" Tiền Văn Kiệt lo lắng nói.



Thiệu Hiển nhẹ nhàng nở nụ cười, sắc mặt ý tứ hàm xúc không rõ.



Tiền Văn Kiệt đột nhiên cảm thấy nổi da gà dồn dập.



"Bách Châu, cậu muốn xử thế nào?" Thiệu Hiển đột nhiên nhìn Trần Bách Châu hỏi.



Trần Bách Châu vẫn luôn giữ yên lặng, cậu mới là người bị hại, cậu có quyền quyết định phải làm như thế nào.



"Trong trường ẩu đả đánh nhau sẽ bị xử lý kỷ luật, " Trần Bách Châu không chút nghĩ ngợi nói, "Bảo cậu ta nói xin lỗi tôi là được rồi."



Cậu nhớ kỹ điều mà một năm trước Thiệu Hiển nói cho cậu biết.



Không dùng thủ đoạn bạo lực để giải quyết vấn đề, hơn nữa, hiện tại cậu cũng không có năng lực dùng những phương thức khác để trả thù lại, không bằng cứ nhẹ nhàng tha thứ, chờ đợi thời cơ.



Thiệu Hiển không biết cậu suy nghĩ gì trong lòng, cho rằng cuối cùng cậu cũng đã mang trong lòng tính thiện lương, vì vậy vỗ vỗ bả vai cậu nói: "Tên nhãi đó cố ý đẩy cậu bị thương, không dạy dỗ một chút sao được?"



Nói xong, dẫn hai người đi tới cửa nhà vệ sinh công cộng.



Còn chưa tiến vào đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cãi vã.



Phần lớn đều là tiếng thiếu niên kích động, có lẽ sau khi kích động bọn họ đã biết sợ, trong nhà vệ sinh công cộng Thôi Hàng dùng câu nói này thể hiện ra đến vô cùng rõ ràng.



"Phải làm sao bây giờ? Nếu Thiệu Hiển tìm tao gây phiền phức thì phải làm sao bây giờ?"



Một giọng nói khác khinh thường nói: "Sợ cái gì mà sợ? Tao cũng có bảo mày đẩy Thiệu Hiển đâu, người bị thương là Trần Bách Châu cơ mà, cái vết thương nhẹ đó đối với nó mà nói chẳng đáng kể chút nào, Thiệu Hiển cũng sẽ không thèm quan tâm đâu."



Nếu nghe kĩ sẽ thấy tiếng nói kia thật sự có chút giả tạo.



Đương nhiên, Thôi Hàng không thèm bỏ tai nghe, hỏi lại một lần: "Có thật không? Mày không lừa tao đấy chứ?"



Trần Dục đầy mặt thiếu kiên nhẫn, tên Thôi Hàng này nhìn qua mạnh bạo, không nghĩ bên trong lại là một thằng ngu.



Cậu ta định tiếp tục lừa dối, lại chợt nghe thấy tiếng bước chân, giật mình nhìn ra phía cửa nhà vệ sinh.



"Dĩ nhiên không phải sự thật rồi, " Thiệu Hiển cầm trên tay một cành mây, mỉm cười nói, "Thôi Hàng, sao mày có thể tin mấy chuyện nhảm nhí của Trần Dục nhỉ?"