Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 24 :

Ngày đăng: 12:36 30/04/20


Edit: Sữa bệ hạ (lapel123)



Beta: Ka quý phi



- --



Thôi Hàng la lên, nhảy cà tưng trốn phía sau Trần Dục, làm như Thiệu Hiển là một tên đại ma đầu tội ác tày trời vậy.



Trần Dục: "..." Mẹ nó, sao lại túm phải thứ con trời đánh thế này chứ!



"Mày muốn gì?" Trần Dục gồng lên hỏi.



Tiền Văn Kiệt đã sớm nhìn không vừa mắt cậu ta, hai người còn có thù cũ, lần này Trần Dục dám kêu người hãm hại bạn của cậu, cậu cũng không muốn nhịn nữa.



"Lén lút bày trò hãm hại người khác, thật quá buồn nôn rồi!" lại nhướng mày nhìn Trần Dục nói: "Trần Dục, nếu mày có bản lĩnh như thế thì chúng ta quang minh chính đại đánh một trận ra trò đi."



Trần Dục đương nhiên sẽ không chủ động đi lãnh đòn, liền lươn lẹo: "Đánh nhau trong trường sẽ bị phạt, Tiền Văn Kiệt, mày nghĩ nhà mày có tí tiền thì muốn làm gì cũng được à?"



Lời này nói ra, ai không biết còn tưởng Trần Dục chưa đánh nhau bao giờ.



Buồn cười hết sức.



"Bớt nói nhảm " Thiệu Hiển cầm cây mây, nhìn về phía Thôi Hàng, hời hợt nói, "Nghe nói nhà mày gần đây có chút khó khăn, thiếu tiền tiêu vặt hả?



Thôi gia gần đây có một hạng mục bị thất bại, thua lỗ nhiêm trọng, không khí trong nhà vô cùng căng thẳng, Thôi Hàng càng ngày càng quẫn là sự thật.



Kiếp trước vì Thôi Duyệt là bạn gái của Thiệu Uẩn, cho nên dưới sự trợ giúp của Thiệu gia, Thôi gia mới có thể thuận lợi vượt qua khó khăn.



"Sao cậu biết?" Thôi Hàng không nhịn được hỏi.



Thiệu Hiển cười cười, "Cái này không quan trọng, quan trọng là... hôm nay mày cố ý hãm hại Bách Châu, xin lỗi cậu ấy đi."



Xin lỗi thì quá đơn giản, Thôi Hàng liền không chút nghĩ ngợi nói: "Bạn học Trần Bách Châu, là tôi có lỗi với cậu, xin lỗi."



Cậu ta thức thời như vậy quả thực làm người ta nhìn mà phải than thở, Trần Dục không tin được, gắt gao nhìn chằm chằm Thôi Hàng.



Chuyện này ngược lại là nằm trong dự liệu của Thiệu Hiển, dù sao bản tính của Thôi Hàng vốn đã như vậy, co được dãn được.



"Mày với Trần Bách Châu không thù không oán, sao muốn hại cậu ấy?" Cây mây từng cái từng cái vỗ vào lòng bàn tay, trong nhà vệ sinh công cộng rất yên tĩnh, làm người khác kinh hồn bạt vía.



Thôi Hàng nhìn Trần Dục, rồi nhìn cây mây trong tay Thiệu Hiển, mấp máy môi, vẫn không hé miệng.



Này là đã khá rõ ràng.



"Thôi Hàng " Thiệu Hiển bước tới vài bước, đặt cây mây vào tay cậu ta, cúi sát vào bên tai, cố ý thả chậm giọng nói, "Tao có rất nhiều phương pháp có thể khiến mày không thể đặt nổi chân vào trường, cũng có thể làm cả nhà mày hoàn toàn biến mất khỏi thành phố Yến."



Thôi Hàng khiếp sợ nhìn hắn, cây mây trong tay bất chợt trở nên nóng hổi, cầm không được bỏ cũng không xong.



"Mày đẩy Trần Bách Châu lưu loát thế cơ mà, sao bây giờ lại không dám nữa?" Thiệu Hiển cười nhạo một tiếng, "Việc này đối với mày chỉ là trò trẻ con thôi mà, tao thì cũng không ngại bị gọi phụ huynh, dù sao chúng ta đều là trẻ vị thành niên, có tranh chấp gì, vẫn phải có người lớn hai bên đứng ra mới giải quyết được."
"Cậu có tài khoản từ bao giờ vậy?" Thiệu Hiển nghi hoặc.



"Tôi lén làm đó " Tiền Văn Kiệt cười hì hì đáp "Có muốn chơi cùng không?"



"Không " Thiệu Hiển mở máy tính ra, tùy tiện lướt xem trang web, "Tự chơi đi."



Tiền Văn Kiệt cũng không nói nhiều, bắt đầu chơi game.



Thiệu Hiển thì lại đi vào các loại diễn đàn xem linh tinh, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng đánh máy, hắn quay đầu lại nhìn.



Trần Bách Châu vô cùng chăm chú, luyện tập khả năng đánh máy.



Thấy Thiệu Hiển nhìn sang, cậu giải thích: "Cảm thấy bản thân đánh máy quá chậm, cho nên muốn luyện một chút."



"Rất tốt."



Hai người đều làm việc của mình, Thiệu Hiển cũng không có nhàn rỗi.



Hắn xem rất nhiều diễn đàn, đa số đều là quảng cáo rác, cái có ý nghĩa thật sự rất ít.



Nhưng mà hiện tại máy tính vẫn là đồ hiếm, mua được cũng chỉ lác đác vài cái, thậm chí nhiều người đến bây giờ chưa từng nghe tới máy tính.



Có thể dùng máy tính mở topic trên diễn đàn cũng gọi là có chút thực lực kinh tế.



Hắn cũng đang nghĩ mình có nên lập một diễn đàn không, diễn đàn chuyên dùng để thảo luận về một số bài tập khó hoặc những bài tập dễ sai, tạo thành một nhóm học tập.



Máy tính rất có hại đối với trẻ vị thành niên, nhưng nếu biết sử dụng đúng cách, sẽ có lợi nhiều hơn hại.



Đối tượng tham gia diễn đàn căn bản đều thích học tập, vậy cũng xem như là nơi cho nhân tài tụ tập.



Nhưng thao tác cụ thể làm sao, hắn còn phải suy nghĩ kỹ một chút.



Mải lo nghĩ nên hắn không chú ý đến nội dung quảng cáo, tùy ý nhấp chuột vào một địa chỉ, lúc nó mở ra làm hắn giật cả mình.



Vừa này chủ lầu nói cái này hay lắm... phim à?



Còn chưa kịp đóng cửa sổ đó đi, thì một chiếc cửa sổ khác đột nhiên bắn ra, cơ thể trần trụi trên màn hình đập thẳng vào mắt Thiệu Hiển.



Trần Bách Châu thấy hắn đột nhiên căng cưng cả người, không khỏi tò mò ghé vào nhìn, một giây sau trên mặt đột nhiên có loang vài vệt hồng, cậu nhanh tay lẹ mắt, đoạt lấy con chuột trong tay Thiệu Hiển, nhanh chóng tắt đi cửa sổ vừa mở đó.



Đến khi Thiệu Hiển bình tĩnh lại, mặt đã nóng hồng, đối mặt ánh mắt của Trần Bách Châu, hắn lắp bắp giải thích: "Không phải như cậu nghĩ đâu."



"Ừm, tôi tin cậu." Trần Bách Châu mím môi nghiêm túc nói.



Thiệu Hiển: "..."



Nhưng tôi cảm thấy cậu không có tin tôi một chút nào ấy!