Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 25 :

Ngày đăng: 12:36 30/04/20


Edit: Sữa bệ hạ (lapel123)



Beta: Ka quý phi



---



Thiệu Hiển vừa định giải thích thì lại nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ cửa quán Internet.



Vài người lớn mặt mày tức giận xông vào, không quan tâm tới sự ngăn cản của nhân viên quán Internet, từng người từng người xộc vào như đang tìm ai đó.



Thiệu Hiển đẩy Tiền Văn Kiệt đang chìm đắm trong thế giới game một cái, Tiền Văn Kiệt thắc mắc nhìn hắn.



"Có phụ huynh tới tìm con " Thiệu Hiển đứng lên nói, "Chúng ta đi thôi."



"Chờ đã! Tôi còn chưa xong trận mà!"



Tiền Văn Kiệt vẫn muốn tiếp tục chơi xong một ván game, nhưng lại thấy hai tên bạn của mình đã nhanh nhẹn tắt máy chuẩn bị đi về, mới bất đắc dĩ logout, đi cùng bọn họ.



Chuyện như này là chuyện vô cùng bình thường ở mấy quán Internet, không phải phụ huynh thì là giáo viên, chuyên môn úp sọt những thanh niên hay trốn học đi chơi game.



Ba người mới ra khỏi quán Internet, bên trong lại càng loạn hơn, tiếng chửi bới của các bậc phụ huynh, tiếng khóc cãi lại của con cái, ồn còn hơn cái chợ.



"Vẫn là Hiển Hiển nhanh chí." Tiền Văn Kiệt không nhịn được giơ ngón tay cái lên.



Với mức độ huyên náo ở bên trong, cậu mà còn ngồi đó kiểu gì cũng bị liên lụy.



Thiệu Hiển không hé răng.



"Tôi không hiểu, chúng ta chỉ chơi game thôi mà, cũng không phải phạm tội gì ghê gớm, làm gì mà căng vậy?" Tiền Văn Kiệt ấm ức nói.



Thiệu Hiển: "Nếu không kiên trì và tỉnh táo có thể sẽ sinh ra nghiện, mất hết lí trí, thậm chí còn có người vì chơi game mà đột tử ở quán Internet, phụ huynh đương nhiên lo lắng. Chúng ta còn nhỏ, sau này vẫn còn nhiều thời gian chơi."



Tiền Văn Kiệt rất tán thành, nghe nói thi lên Đại học là có thể chơi thoải mái, khi đó căn bản sẽ không có ai quản được cậu ta nữa.



"Vậy bây giờ tôi sẽ nhịn, chờ đến khi thi lên đại học rồi nói sau."



Thiệu Hiển thấy cậu ta ngây thơ như vậy cũng không đành lòng nói ra sự thật.



Lên Đại học làm gì còn thời gian mà chơi đây.



Ba người trở lại Thiệu gia, làm bài tập tới mười giờ tối, Tiền Văn Kiệt tay không về nhà, đến cặp sách cũng không mang.



Đằng nào ngày mai cậu vẫn còn đến, không cần làm việc thừa.



Tiền Văn Kiệt đi rồi, Thiệu Hiển gọi lại Trần Bách Châu đang chuẩn bị rời phòng.



"Chỉ là tôi không cẩn thận nhấn vào." Hắn nỗ lực giải thích lần hai.



Trần Bách Châu ngừng một chút, cười nói: "Ừm, tôi tin cậu."
"Thiệu Hiển, Thiệu Hiển..."



Cậu gọi liên tiếp vài lần, Thiệu Hiển vẫn không tỉnh.



Làm sao bây giờ? Đi nói cho dì Tôn? Hay gọi điện thoại cho bác sĩ trước?



Trong lòng cậu rối như tơ vò, đầu óc lại tỉnh táo dị thường, bước nhanh ra ngoài.



"Bách Châu..."



Một tiếng than nhẹ làm cậu giật mình.



Trần Bách Châu xoay người lại nhìn, vốn tưởng rằng Thiệu Hiển đã tỉnh rồi, lại phát hiện Thiệu Hiển vẫn mê man, hoàn toàn không giống như đang tỉnh táo.



Mơ thấy mình sao?



Một tia thỏa mãn hiện lên, nhúng Trần Bách Châu khônh để ý đến nó nhiều.



Hiện tại quan trọng nhất là phải đi gọi bác sĩ tới.



Cậu vội vã chạy xuống lầu, nói cho dì Tôn biết chuyện, sau đó liền lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho bác sĩ Trương.



"Chờ một chút đã, " dì Tôn đè lại điện thoại, sắc mặt có hơi kỳ quái, "Để dì đi lên trên nhìn một chút, nếu thật sự phát sốt, gọi điện thoại cũng chưa muộn."



Trần Bách Châu không hiểu vì sao, nhưng vẫn là nghe lời cùng dì Tôn đi lên lầu.



Hai người mới vừa bước vào phòng, liền thấy Thiệu Hiển chạy vào nhà tắm.



Dì Tôn là người từng trải, chính bà cũng con trai, vừa nhìn liền biết xảy ra chuyện gì.



"Nhị thiếu không sao đâu, chúng ta xuống lầu chờ đi." Trong nụ cười của dì Tôn tràn đầy vẻ "nhà có con trai mới trưởng thành".



Trần Bách Châu: "... Thực sự không có chuyện sao ạ?"



Lẽ nào chỉ bởi vì quá mót?



Chính cậu cũng chưa có trải qua loại chuyện này, cũng chưa từng bàn luận với Thiệu Hiển về chuyện đó, cho nên hoàn toàn không nghĩ về phương diện đó.



Dì Tôn vui vẻ nói: "Nhị thiếu đã lớn rồi, sau này Châu cũng sẽ như vậy."



Trần Bách Châu chỉ hơi đơn thuần, không có ngốc.



Kết hợp giọng điệu đó của dì Tôn, cùng với sắc mặt ửng hồng lúc nãy của Thiệu Hiển, cậu còn không hiểu thì chắc chắn là tên ngốc rồi!



Đột nhiên mặt mũi nhanh chóng trở nên nóng bỏng.



Nếu cậu nghe đúng, vừa nãy trong mơ Thiệu Hiển có gọi là tên cậu!