Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 26 :

Ngày đăng: 12:36 30/04/20


Edit: Kitto Katto



- --



Thiệu Hiển ở trên lầu lén lút giặt sạch sẽ hai cái quần lót rồi mới xuống lầu ăn sáng.



Trên bàn cơm bầu không khí quỷ dị.



Chốc lát sau, hắn mới mở miệng hỏi Trần Bách Châu: "Cậu với dì Tôn vừa nãy định gọi tôi dậy sao? Xin lỗi nha, lúc đó tôi mót đi nhà xí quá, không thấy hai người."



Miệng nhỏ của Trần Bách Châu húp cháo, hạ thấp mi mắt, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nhưng lại không nói đoạn sau.



"Cậu có tâm sự gì sao?" Thiệu Hiển nhìn ra cậu có chút lạ, lại cho là có nguyên do khác.



Trần Bách Châu ngẩng đầu lên, nhanh chóng liếc hắn một cái, lắc đầu một cái sau đó liền cúi đầu húp cháo, một muỗng lại một muỗng, động tác giống như sắp bị robot hóa đến nơi.



Cậu có chút không dám đối mặt với Thiệu Hiển.



Cái cảm giác này rất kỳ quái, nhưng lại không làm cho người ta ghét.



Suy nghĩ theo tâm trí vẫn còn non nớt bây giờ của Trần Bách Châu, cũng không rõ thứ cảm xúc khó giải thích này từ đâu mà ra nữa.



Hai người vừa cơm nước xong, Thiệu Hiển liền nhận được điện thoại của Tiền Văn Kiệt, nói là hôm nay cậu ta phải đến thăm nhà bà ngoại, không đến nhà hắn học được.



Vừa hay Thiệu Hiển cũng không có tâm tư học tập.



Tâm trí hắn nhanh thích nghi, mới vừa nãy không lấy được mặt mũi để đối mặt với Trần Bách Châu, nhưng hắn da mặt dày, có thể làm như chưa có gì xảy ra.



Nhưng rốt cuộc cũng có mấy phần chột dạ.



Người trong mộng chính là Phó Bách Châu, tuy chỉ là Phó Bách Châu phiên bản tuổi thơ đang ở trước mắt, nhưng hắn vẫn luôn có cảm giác kỳ quái.



"Bách Châu, Bút Sáp nói hôm nay cậu ta không tới được, hôm nay tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút, cậu muốn làm gì cũng được."



Trần Bách Châu thấp giọng nói: "Được."



Thiệu Hiển âm thầm thở một hơi, vội vã đi lên thư phòng, bắt đầu trao đổi thông tin với máy vi tính.



Hắn cần làm ít chuyện gì đó, dời đi sự chú ý của mình, tản mấy chuyện không đâu vẫn còn tồn đọng trong đầu mình ra.



Vừa đến giữa trưa, hắn cũng xem lướt qua một ít diễn đàn tương đối có ích, tiếp thu ưu điểm của người khác, kết hợp với thực tế của bản thân, vẽ ra trong đầu mô hình diễn đàn giao lưu học tập.



Cơ mà thực hiện được cũng là cả một vấn đề.



Dưới lầu, Trần Bách Châu đang ở trong phòng bếp, cùng học nấu nướng với dì Tôn.



Nếu dì Tôn đột nhiên xin nghỉ, hai người bọn họ phải đến nhà Tiền Văn Kiệt chiến đấu với mấy món ăn.



Mặc dù Thiệu Hiển không biểu hiện ra, nhưng Trần Bách Châu quan sát được, mỗi lần đến Tiền gia ăn cơm, lượng cơm của Thiệu Hiển đều sẽ giảm một nửa.



Đồ ăn không có gì quá đặc biệt, có thể là vì khẩu vị không giống.



Thiệu Hiển có chút kén ăn, điểm này Trần Bách Châu hiểu rất rõ ràng.



Để tránh sau này lại phải đến Tiền gia ăn cơm, Trần Bách Châu quyết định học nấu cơm cùng dì Tôn, như vậy sau này nếu không có dì Tôn thì cậu vẫn có thể làm cơm cho Thiệu Hiển ăn.



Giấu trong lòng chút tâm tư nhỏ bé đó, Trần Bách Châu tỉ mỉ ghi nhớ từng thao tác của dì Tôn, cố gắng không để sót bất kỳ một chi tiết nhỏ nào.



Cậu coi như đã học tập được gần hai năm, tự nhận đã học xong sáu, bảy mươi phần trăm.



"Tiểu Châu, bếp núc dầu mỡ, con học cái này làm gì?" Dì Tôn rốt cuộc không nhịn được hỏi ra lời.



Trong lòng bà, Thiệu Hiển và Trần Bách Châu sau này chắc chắn đều có địa vị lớn, cần gì phải tự làm cơm?



Khóe môi Trần Bách Châu hơi nhếch lên, hai con mắt phủ lên một tầng sắc màu ấm, "Tại con thích thôi ạ."



Nếu có một ngày, Thiệu Hiển có thể ăn cơm chính mình làm là tốt rồi.



Buổi trưa hoàn hảo ăn uống no đủ, Thiệu Hiển cuối cùng cũng coi như đã chuẩn bị tốt tâm lý, có thể đối mặt với Trần Bách Châu, liền tùy ý hỏi: "Chiều nay học bài đi nhỉ?"



Bất quá chỉ là một giấc mơ, căn bản không có chuyện gì cả!



Hắn vốn tưởng rằng đề nghị này phải nhận được sự đồng tình, dù sao thì Trần Bách Châu mới thật sự là con át chủ cuồng luyện đề.



Nhưng đứa nhỏ lại có chút do dự.



"Sao vậy, buổi chiều có việc gì à?" Thiệu Hiển nghi hoặc hỏi.



Hôm nay không chịu nghe lời sao?



Trần Bách Châu gật gật đầu, "Tôi muốn đến thư viện một chuyến, có được không?"



"Đương nhiên là được!" Thiệu Hiển lập tức trở nên hưng phấn, "Thư viện là chỗ tốt, tôi cũng muốn đọc ít sách, đến thư viện đi!"



Sao hắn lại không nhớ ra nhở?



Trần Bách Châu thấy hắn như vậy, không khỏi lộ ra một tia nụ cười.



Sao lại có người tốt như vậy chứ?



Thư viện cách Thiệu gia có chút xa, sau khi bác tài xế Phương kiên nhẫn chịu khó đưa hai người tới tận nơi, liền gọi Thái Nhã Lan báo lại lịch trình của bọn họ.



Thiệu Hiển cùng Trần Bách Châu sánh vai đi vào thư viện.



Thời đại này còn chưa phổ biến cách tra sách bằng máy tính, Trần Bách Châu chỉ có thể dựa vào bảng hướng dẫn để tìm sách từng chút từng chút một.



Thiệu Hiển thấy cậu như vậy, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Cậu muốn tìm sách gì? Để tôi giúp."



Trần Bách Châu lắc đầu một cái, "Không cần đâu, cậu đến chỗ ngồi đọc sách trước đi, tôi tự tìm."



Thật ra cậu cũng không biết muốn tìm sách gì, sách về sinh sản hoặc đại loại thế, cậu có thói quen đi tìm đáp án, dù bản thân cũng không biết phải tìm từ đâu.



Nhưng cuối cùng tìm được một cuốn phân tích tâm lý học.



Trong sách có đề cập tới kiến thức về sinh lý của nam giới, không phải Trần Bách Châu không hiểu, chỉ là cậu không hiểu tại sao, trong cái-mộng-đó của Thiệu Hiển lại có sự tồn tại của mình, cũng không hiểu tại sao chính mình lại tự nhiên sinh ra mấy phần mừng thầm.



Cậu thật sự không hiểu.



Thấy cậu kiên định như vậy, Thiệu Hiển cũng không quản nhiều, ngồi ở bàn đọc sách học tập.



Hắn đọc cả một buổi trưa, Trần Bách Châu cũng đi qua đi lại trong giá sách cả một buổi trưa.



Đến giờ hẹn, bác Phương tới đón hai người về nhà.



"Cả buổi trưa nay cậu tìm sách gì vậy?"



Trên đường về nhà, Thiệu Hiển không nhịn được hỏi Trần Bách Châu, hắn rất quan tâm điểm khác thường hôm nay của đứa nhỏ.



Đương nhiên, nếu đứa nhỏ không muốn nói, hắn cũng sẽ không quá phận can thiệp.



Trần Bách Châu lật lật xem xem nửa ngày, cũng tìm được một ít sách trình bày và phân tích khách quan.



Ý trên mặt chữ cậu còn có thể hiểu, nhưng bắt cậu phải hiểu hoàn toàn thì vẫn còn có chút khó khăn.



"Sách về tâm lý học." Cậu chỉ có thể tiết lộ đến như vậy thôi.



Một câu vô tri của đứa nhỏ, lại làm cho Thiệu Hiển phải suy lo.



Hắn biết tâm lý Trần Bách Châu có chút đen tối, trải qua hai năm được che chở, hắn tự cho rằng vấn đề này của đứa nhỏ cũng sẽ từng bước giảm bớt, không ngờ rằng bây giờ đã nghiêm trọng đến mức độ này, bỗng dưng lại tự mình đi tìm sách vở về tâm lý học.



Xem ra với vai trò làm bạn bè, biểu hiện của hắn vẫn tương đối thất bại!



Thiệu Hiển cảm thấy nhất định là bản thân mình có chỗ nào đó không tốt nên đã khiến đứa nhỏ cảm thấy không an toàn, mới để cho vấn đề tâm lý của đứa nhỏ càng nghiêm trọng hơn.



Hắn chìm trong cảm giác khiếp sợ và tự trách, không biết nên xin lỗi Trần Bách Châu như thế nào.



Ngôn ngữ có lúc là quá nhiều, lại khiến người ta không nói ra được.



"Cậu làm sao vậy?" Trần Bách Châu thấy sắc mặt của hắn không tốt, lo lắng hỏi.



Lẽ nào Thiệu Hiển phát hiện ra cậu tra xét cái gì rồi?



Hai người nghi ngờ lẫn nhau không thôi, mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng nhiên trong xe yên tĩnh không có một tiếng động.



Một lúc lâu sau, Thiệu Hiển mới vuốt thẳng dòng suy nghĩ đang rối như tơ vò, ngữ điệu thâm trường nói: "Bách Châu, tôi vẫn luôn coi cậu là bạn tốt, là bạn tốt nhất."



Trái tim bé nhỏ của Trần Bách Châu có chút thấp thỏm, không hiểu tại sao Thiệu Hiển lại đột nhiên nói câu như thế.



Bạn tốt ý là... không thể trở thành loại quan-hệ-đó sao?



Trong sách có viết, trong "loại giấc mộng đó", nói rõ rằng chủ nhân của mộng cảnh đó có tình ý với đối tượng trong mộng.



Có phải Thiệu Hiển phát hiện ra việc đó nên mới giải thích với cậu không?



"Bách Châu, nếu cậu có chuyện gì không vui thì có thể nói cho tôi biết, " Thiệu Hiển căn bản không biết suy nghĩ của Trần Bách Châu đã bay đến Nam Cực, tiếp tục nói, "Nếu như tôi có làm điều gì không tốt, cũng ngàn vạn lần muốn cậu nói ra, không nên giấu ở trong lòng, có được không?"



Trần Bách Châu bỗng nhiên trợn mắt lên.



Cậu không rõ Thiệu Hiển nói những câu này là có dụng ý gì, nhưng không khó để cậu hiểu được tâm ý của Thiệu Hiển.




Chỉ đến khi Trần Bách Châu trở nên đủ mạnh, mới có thể ngăn được hết thảy ngôn luận ác ý và tổn thương.



Ba người không thèm quan tâm sắc mặt xanh pha trắng của Bách Mỹ Quyên nữa, trực tiếp lên xe về nhà.



Trên xe, Tiền Văn Kiệt hiếu kỳ hỏi: "Bách Châu, tại sao cậu không muốn biết ba ruột của mình là ai vậy?"



Trần Bách Châu giải thích: "Bà ta cũng không biết là ai."



Nếu bà ta biết là ai thì từ lúc mang bầu đã đi tìm cái người đó rồi, không thể chờ đến mấy năm sau để mà kết hôn với Trần Xương Kiến đâu.



Tiền Văn Kiệt gật gật đầu, "Thì ra là như vậy."



Chốc lát sau, cậu ta liền hiếu kỳ hỏi: "Vậy là cậu cũng muốn biết sao?"



Trần Bách Châu quyết đoán trả lời: "Không muốn."



Từ nhỏ cậu đã không có ba, sau khi đến Trần gia, Trần Xương Kiến là ba của cậu trên danh nghĩa đã làm cho cậu cảm thấy khá là phản cảm đối với cái từ "ba" này rồi.



Có Thiệu Hiển là đủ, nhiều thêm ai nữa cậu không quan tâm.



"Kì thi học sinh giỏi Toán chỉ còn cách một quãng thời gian nữa thôi, Bách Châu, chúng ta cùng tập trung luyện đề." Thiệu Hiển cố gắng nói sang chuyện khác.



Trần Bách Châu nghe vậy, trong mắt hiện lên ý cười, "Được, chúng ta cùng nhau luyện đề."



"Hai người các cậu đều là người ngoài hành tinh rồi, người phàm chúng tôi vẫn nên đứng xa xa ra thì hơn."



Lần này Tiền Văn Kiệt lại không cảm thấy cô đơn, lần này là cậu chủ động rời bỏ hai tên bạn quái vật, theo đuổi cuộc sống tự do.



Nhưng thật là đáng thương cho hai tên bạn thân, còn phải cố giãy giụa trong cái hố "Toán học", thật sự quá đáng thương mà.



Sau khi về đến nhà, Thiệu Hiển mới phát hiện nhà có khách, bởi vì trước cửa xuất hiện một đôi giày lạ.



Một đôi giày cao gót của nữ, tuổi còn khá trẻ, phụ nữ trung niên sẽ không bao giờ mua loại này.



Hắn và Trần Bách Châu liếc mắt nhìn nhau, vai sóng vai đi vào phòng khách, liền thấy một khuôn mặt tươi cười quen thuộc.



"Chị Đường!" Thiệu Hiển bất ngờ cùng vui vẻ cười nói.



Đường Hân đang ngồi ở trên ghế salong, nhìn thấy hai người Thiệu Hiển và Trần Bách Châu thì lập tức đứng lên, ôn nhu cười nói: "Tiểu Hiển, Tiểu Châu mới đi học về đó hả."



Thiệu Uẩn đứng ở một bên, nháy mắt với Thiệu Hiển.



Thiệu Hiển bỗng nhiên hiểu rõ, không khỏi âm thầm duỗi ra ngón tay cái, cái tốc độ này của anh hai, quả không tồi nha!



Kiếp trước anh hai hắn hơn ba mươi tuổi mới kết hôn với chị Đường, không ngờ kiếp này lại sớm như vậy.



Cơ mà nghĩ đến Thôi Duyệt kia bỏ cuộc sớm như vậy, cũng là chuyện bình thường thôi.



Chị Đường với anh hắn đều ưu tú như vậy, kết hôn với nhau được thi thật sự quá tốt rồi!



Thái Nhã Lan cũng rất hài lòng với Đường Hân, vẫn hay kéo cô lại bà tám, hai người tính cách hợp nhau, một khi trò chuyện giết thời gian liền trực tiếp bỏ mặc cha con Thiệu Bác Viễn, Thiệu Uẩn sang một bên.



Khung cảnh này khá là thú vị.



Người một nhà vui vẻ ăn xong cơm nước, Thiệu Hiển không muốn quấy rối bọn họ nữa, liền kéo Trần Bách Châu nói: "Bọn em còn nhiều bài tập phải làm nên bọn em đi lên lầu trước đây ạ."



Nói xong cũng bạch bạch bạch sải bước lên tầng.



"Nói không chừng đến lúc bọn mình lên cấp ba, anh của tôi đã kết hôn với chị Đường rồi á."



Trong phòng, Thiệu Hiển vui vẻ nói.



Trần Bách Châu thấy hắn vui vẻ, liền cũng lộ ra nụ cười, "Ừm."



Hai người điền xong phiếu báo danh liền lấy bài tập ra làm.



"Bách Châu, lên cấp ba tôi muốn thi vào trường Nhất Trung, cậu thì sao?" Thiệu Hiển đột nhiên nhớ tới việc này, liền dừng bút hỏi.



Trần Bách Châu gật gật đầu, "Cậu đi đâu tôi theo đó."



"Nhưng Nhất Trung cách nhà mình rất xa, trường học quản lý nghiêm ngặt, có khả năng chúng ta sẽ phải ở kí túc xá đó?" Thiệu Hiển sợ cậu không biết tình hình ở Nhất Trung, tùy tiện quyết định.



Trần Bách Châu cười cười, "Rất tốt."



Nếu phải ở kí túc xá trường, cậu và Thiệu Hiển có thể sẽ được ở cùng một kí túc xá, đến lúc đó thì từ sáng đến tối đều được ở cùng một chỗ.



"Điểm đầu vào của Nhất Trung không hề thấp, thành tích của Bút Sáp hiện tại miễn cưỡng có thể đậu được, có chút nguy hiểm, khi nào có thời gian bọn mình giúp cậu ta bổ túc một chút đi."



Bọn họ đi Nhất Trung, khẳng định không thể bỏ lại Tiền Văn Kiệt.



"Được."



Ngày hôm sau, hai người cùng tới văn phòng, đem phiếu báo danh giao cho giáo viên chủ nhiệm.



Thầy chủ nhiệm đưa lại cho họ hai bản sách tham khảo, giọng điệu thâm trường nói: "Đề tài thi cơ bản đều ở trong đây, các em cứ xem từ từ, không vội, còn hơn hai tháng nữa mới thi."



Hai người gật đầu tỏ ra là đã hiểu, lúc họ sắp rời đi, thầy chủ nhiệm nói với theo họ một câu: "Hỏi xem bao giờ Hách Lộ giao lại phiếu báo danh giúp thầy nha."



Trở lại phòng học, Thiệu Hiển đang định đi tìm Hách Lộ, lại phát hiện chỗ ngồi của cô không có ai.



"Biết Hách Lộ đi đâu không?" Thiệu Hiển gõ gõ lên mặt bàn Tiền Văn Kiệt, hỏi.



Tiền Văn Kiệt lắc đầu một cái, "Chắc là đi vệ sinh."



Mục tiêu không ở trong phòng học, Thiệu Hiển cũng không thể chạy đến nhà vệ sinh nữ tìm, không thể làm gì khác ngoài ngồi trở lại chỗ của mình.



Mà mãi đến tận khi chuông vào học vang, Hách Lộ cũng không xuất hiện ở trong phòng học.



Giáo viên vào lớp đương nhiên cũng chú ý tới vấn đề này, thuận miệng hỏi một chút, cũng không người biết Hách Lộ đang ở đâu.



Thiệu Hiển đột nhiên cảm thấy có gì đó mờ ám.



Trong trí nhớ của kiếp trước căn bản không có người tên Hách Lộ. Là một học nữ ưu tú, cô không thể không có tiếng tăm.



Khả năng duy nhất chính là, cô đã biến mất trước đó, rồi cũng không xuất hiện ở trường học nữa.



Kiếp trước Thiệu Hiển không chú ý Hách Lộ cho lắm, có lẽ là bởi vì làm học bá ở Tiểu học cũng không có gì nổi bật, dù sao thi được điểm tối ra ở Tiểu học vẫn rất là dễ dàng.



Nếu Hách Lộ lên tới cấp hai rồi cấp ba, với năng lực của cô, tuyệt đối sẽ trở thành vinh dự của Trường học, Thiệu Hiển muốn không biết cũng khó.



Đương nhiên, kiếp trước Hách Lộ với hắn không cùng trường, cũng có khả năng, nhưng khả năng này rất nhỏ.



Dù sao Trung học Cơ sở cũng phân chia dựa theo học khu, nếu kiếp này Hách Lộ và hắn cùng trường, cũng không thể nào khác kiếp trước được.



Kiếp này cô cũng nhảy lớp hai lần, bây giờ học lớp 9.



Nếu dựa theo kiếp trước để tính, thì hiện tại cô cũng mới vừa vặn học lớp 6, nếu còn chưa bắt đầu rạng danh lại bất ngờ bỏ học, thì có điều tra trong ký ức của Thiệu Hiển không có người này cũng rất có thể.



"Thưa thầy cho em đi rửa tay ạ." Thiệu Hiển bỗng nhiên giơ tay nói.



Hắn là học sinh ưu tú, giáo viên vẫn luôn khá khoan dung đối với hắn, nghe vậy cười nói: "Đi đi."



Thiệu Hiển vừa đứng lên, Trần Bách Châu và Tiền Văn Kiệt cũng đứng dậy đi theo.



Bạn học cả lớp and thầy giáo: "..."



Quan hệ của ba người thân thiết đến vậy sao? Đi vệ sinh cũng phải đi cùng nhau hả?



"Hiển Hiển, có phải cậu xảy ra chuyện gì rồi không?" Tiền Văn Kiệt lo lắng hỏi.



Thiệu Hiển căn bản sẽ không làm phiền giáo viên trong lớp, cho nên bỗng nhiên xin ra ngoài như vậy, rất khiến người khác lo lắng.



Trần Bách Châu cũng yên lặng nhìn về phía hắn.



"Đi đến nhà vệ sinh trước." Thiệu Hiển bước nhanh về phía nhà vệ sinh.



Tiền Văn Kiệt có chút mơ hồ, lẽ nào chỉ là Hiển Hiển quá mót thôi?



Thiệu Hiển đi tới cửa nhà vệ sinh nữ, Tiền Văn Kiệt liền ngăn hắn lại, "Hiển Hiển cậu ngốc hả? Đây là nhà vệ sinh nữ!"



"Đúng, tôi chính là muốn vào nhà vệ sinh nữ."



Tiền Văn Kiệt cực kì khiếp sợ, bạn ngốc của cậu uống lộn thuốc rồi sao?



"Cậu muốn tìm Hách Lộ đúng không?" Trần Bách Châu thấp giọng mở miệng nói, "Có phải cậu cảm thấy Hách Lộ bị người khác giam trong nhà vệ sinh?"



Thiệu Hiển tán thưởng liếc cậu một cái, vẫn chỉ có Bách Châu hiểu hắn.



"Nhưng đây là nhà vệ sinh nữ, các cậu thật sự muốn vào sao?" Mặc dù Tiền Văn Kiệt cũng lo lắng cho Hách Lộ, nhưng vẫn không hiểu cho lắm, "Các cậu dựa vào cái gì mà nói Hách Lộ đang ở trong nhà vệ sinh?"



"Tôi không chắc cậu ấy có ở trong hay không, nhưng thể nào cũng phải xem thử một lần." Thiệu Hiển kiên định nói.



Cũng không thể không làm gì được, dù sao trong nhiều bộ phim truyền hình hay tác phẩm văn học, mấy cái nơi nữ sinh hay bắt nạt nữ sinh khác thường là trong nhà vệ sinh của trường.



- --



Ka: hơn 40k kí tự của tui (๑-﹏-๑)