Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người
Chương 28 :
Ngày đăng: 12:36 30/04/20
Edit: Sữa bệ hạ (lapel123)
Beta: Ka quý phi
- --
Học kỳ I lớp 9 lặng lẽ trôi qua, sau khi thi học kỳ xong thì kì nghỉ đông cũng tới.
Tiền Văn Kiệt giống như phượng hoàng bị nhốt trong lồng lâu ngày, vừa mở cửa ra cậu ta liền hưng phấn vỗ cánh bay ra ngoài.
"Hiển Hiển, nghỉ đông rồi, chúng ta ra ngoài chơi đi!" Cậu mang vẻ mặt mong đợi, nhìn Thiệu Hiển.
Để cậu có thể nhảy lớp với mọi người mà trong thời gian này, Thiệu Hiển, Trần Bách Châu cùng Hách Lộ thay phiên nhau kèm cậu ta học, cả một học kỳ trôi qua, số lần được ra ngoài chơi của cậu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thiệu Hiển lười biếng dựa trên ghế salong,cậu mặc một chiếc áo lông cao cổ màu xám, bởi vì cao lên nên bây giờ dáng người Thiệu Hiền hiện ra vô cùng đẹp mắt.
Trần Bách Châu ngồi bên cạnh đọc một quyển tiểu thuyết tiếng Anh, rất chăm chú.
"Cậu muốn đi đâu?" Thiệu Hiển thuận miệng hỏi.
Tiền Văn Kiệt thấy có hy vọng, đôi mắt sáng lên, "Bãi trượt tuyết có suối nước nóng! Thế nào?"
Trượt tuyết xong có thể tắm suối nước nóng, nghĩ thôi đã cảm thấy toàn thân thư thái rồi.
Thiệu Hiển vốn không cảm thấy quá hứng thú, nhưng nghĩ tới thân thể của Trần Bách Châu không tốt, mùa đông tới thì tay chân rất dễ bị lạnh, đi ngâm suối nước nóng cũng rất tốt.
"Được, vậy chúng ta đi đi, Bách Châu, cậu cũng đi cùng đi."
Trần Bách Châu ngẩng đầu, trong con ngươi mang theo ý cười, "Ừm."
Thiệu Hiển gọi điện thoại để báo cho Thái Nhã Lan biết, bà đương nhiên đồng ý, lập tức gọi trợ lý mua vé, ngày mai khởi hành.
"Hiển Hiển, mama không đi với các con được, đi chơi vui vẻ nha." Giọng điệu Thái Nhã Lan tràn đầy thất vọng.
Bà nghĩ tới thời gian mình ở cùng con trai đúng là quá ít, trong lòng vô cùng hổ thẹn. Cũng may Thiệu Hiển còn có hai người bạn thân, không thì con tui cũng quá cô đơn rồi.
Vé đã đặt xong, Thiệu Hiển cùng hai tên bạn thân của mình nhanh chóng chuẩn bị hành lý, sẵn sàng cho chuyến đi ngày mai.
Thành phố Yến có một khu trượt tuyết khá lớn có suối nước nóng, cách Thiệu gia khoảng nửa giờ lái xe. Vì khoảng cách không quá xa nên có thể đi trong ngày.
Sáng sớm hôm sau, tài xế Thiệu gia đưa ba người đi đến khu trượt tuyết.
Bây giờ trượt tuyết cũng chưa được biết đến và yêu thích nhiều cho nên du khách đến chơi cũng không nhiều.
Dưới sự trợ giúp của nhân viên phục vụ ở đây, ba người đã mặc được trang phục trượt tuyết vào.
"Hiển Hiển, cậu thường xuyên đến đây sao? Tôi cứ cảm thấy cậu quen hết các thứ trong này rồi á."
Tiền Văn Kiệt thấy Thiệu Hiển không cần đến sự giúp đỡ của nhân viên đã mặc xong trang phục trượt tuyết nên mới hiếu kì hỏi.
Thiệu Hiển thuận miệng trả lời: "Hồi bé từng học."
"Thiệu Hiển, có kết quả thi rồi."
Ở đầu bên kia, giáo viên chủ nhiệm khá là kích động, "Em đoạt giải nhất, Trần Bách Châu cũng được giải nhất"
"Còn Hách Lộ thì sao ạ?"
"Em ấy được giải nhì, " giáo viên chủ nhiệm vui mừng nói xong, tiếp tục nói, "Thầy gọi em để báo cho em đi nhận giải."
Chủ nhiệm dặn dò hắn xong liền cúp điện thoại.
Thiệu Hiển không có hứng thú với giải thưởng nhưng đứa nhỏ nhà mình thì lại khác, cần phải nói cho cậu ấy biết, không chừng cậu ấy sẽ vui vẻ ra mặt.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, có tiếng bước chân hơi gấp gáp từ trên lầu truyền đến.
Hắn lập tức nghừng lại, hắn có nên đi xem xem bạn nhỏ nhà hắn đã hạ nhiệt chưa không nhỉ.
Thôi, đứa nhỏ này da mặt mỏng, không nên làm như vậy.
Một lúc sau, Trần Bách Châu xuống lầu, nhìn thấy Thiệu Hiển đang ngồi trên salong đọc sách, môi mím chặt.
Nghĩ đến giấc mơ ban nãy, cậu liền cảm thấy cực kì tự trách và xấu hổ.
Sao mình lại có thể có ý như vậy với Thiệu Hiển cơ chứ! Thật là đáng chết!
"Dậy rồi hả, điểm tâm đã được hâm lại ở trên bàn đó, dì Tôn đi ra ngoài mua chút thức ăn, cậu tự ăn đi."
Nghe thấy tiếng bước chân, Thiệu Hiển quay đầu lại cười nói.
Trần Bách Châu nắm chặt tay vịn cầu thang, nhất thời không biết đối mặt với Thiệu Hiển như thế nào.
Trong mắt Thiệu Hiển lại cho là do lần đầu cậu trải qua chuyện như vậy, khó tránh khỏi có chút mê man, vì vậy mới định dời lực chú ý khỏi người cậu.
"Báo cho cậu một tin tốt này, cuộc thi lần trước cậu được giải nhất đó!"
Trần Bách Châu sững sờ, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Vậy còn cậu?"
"Giống cậu." Thiệu Hiển cười nói, "Chủ nhiệm bảo chúng ta cùng đi nhận thưởng, thầy đều đã nói cho tôi biết thời gian địa điểm."
"Ừm."
Trần Bách Châu rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, cậu rũ mắt đi vào nhà bếp.
Giấc mơ kia, nhất định không thể để Thiệu Hiển biết.
Cậu không muốn nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Thiệu Hiển, chỉ thoáng nghĩ một chút thôi Trần Bách Châu liền cảm thấy khổ sở đến phát điên.
Thiệu Hiển nói muốn cậu trở thành trợ thủ bên cạnh.
Nếu đã là trợ thủ thì phải làm tốt chuyện nên làm, còn những cái khác, chỉ nên chôn sâu ở đáy lòng mà thôi.