Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 29 :

Ngày đăng: 12:36 30/04/20


Vào ngày nhận thưởng, ánh nắng chiếu khắp nơi, không khí có chút nóng nực.



Lúc lấy phần thưởng chỉ cần tới chỗ báo danh, không có nghi thức trao giải, trực tiếp mang giấy khen và phần thưởng về, đúng tiêu chuẩn là được.



Tuy là hai người nhận nhưng lúc đi là ba người.



Tiền Văn Kiệt mang theo tinh thần của người mẹ hiền, chờ đến khi Thiệu Hiển và Trần Bách Châu nhận được bằng khen xong, lấy ra xem kĩ càng.



"Nghĩ nghĩ mình có tên hai bạn là học bá, ta đây liền cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp." Trên mặt cậu ta tràn ngập thoả mãn.



Thiệu Hiển cười nhẹ một tiếng, "Cậu cứ nịnh nọt tiếp đi, dù gì cũng phải học bù thôi."



Tiền Văn Kiệt kêu rên một tiếng, "Hiển Hiển, cậu tha cho tôi mấy ngày đi mà! Kì nghỉ đông ngắn như vậy, chẳng lẽ ngày nào cũng chỉ ngồi nhà làm bài tập thôi sao?"



"Ai nói là chỉ làm bài tập thôi?" Thiệu Hiển liếc cậu ta một cái, "Chúng ta còn tập võ nữa mà."



Trần Bách Châu cầm hai cái bằng khen bỏ vào túi giấy.



Tiền Văn Kiệt thường xuyên có một loại cảm giác, từ khi mình kết bạn với hai con người này, cả người đều đã thăng lên một đẳng cấp khác.



Nếu không có Thiệu Hiển và Trần Bách Châu chắc bây giờ cậu vẫn còn đang học hành cẩu thả ở Tiểu học.



Đúng là vừa đau vừa sướng mà.



Ba người đang định rời khỏi chỗ nhận thưởng, bỗng nhiên có mấy người đi tới, nam sinh dẫn đầu nhìn rất anh tuấn, mắt to mày rậm, nhìn có chút quen mắt.



Bên cạnh anh còn có những nam sinh khác vây quanh, có thể thấy danh tiếng không tệ.



Tiền Văn Kiệt nghiêng đầu nói chuyện cùng Thiệu Hiển, không chú ý phía trước, không cẩn thận va vào một nam sinh trong đó.



"A, xin lỗi." Cậu kinh ngạc một giây, sau đó vội vàng xin lỗi.



Nam sinh bị va trúng trợn mắt nhìn chằm chằm Tiền Văn Kiệt, sau đó nhìn về phía người đi đầu.



Người dẫn đầu đám nam sinh kia căn bản không để ý đến ba người Thiệu Hiển, nhưng lại rất chú ý tới Trần Bách Châu.



Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt mang theo mấy phần sắc bén, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Bách Châu "Chúng ta có từng gặp nhau chưa nhỉ?"



Thiệu Hiển nhận ra anh, nhàn nhạt nói "Có một lần, hồi đi thi học sinh giỏi toán, từng chạm mặt nhau ở nhà vệ sinh."



Nam sinh nhớ ra, sắc mặt thả lỏng, lại tiếp tục hỏi: "Lúc đó tôi cũng cảm thấy bạn học này rất quen mắt, chúng ta thật sự không có gặp nhau ở những nơi khác nữa sao?"



Sắc mặt Trần Bách Châu cực kỳ lạnh nhạt, "Không có."



Nam sinh tự nhận mình có trí nhớ tốt, bây giờ lại vẫn luôn không nhớ ra được chuyện gì đó, đúng là đau khổ quá.



Anh tin tưởng trực giác của chính mình, anh nhất định đã gặp nam sinh này trước đây rồi.



Nam sinh nhìn túi giấy trong suốt trong tay Trần Bách Châu, nhìn thấy bằng giải nhất, trong mắt không khỏi lộ ra tia ngưỡng mộ, nói: "Các cậu cũng đến nhận thưởng sao? Thật là trùng hợp, tôi cũng vậy, có muốn kết bạn không?"



Trần Bách Châu nhìn về phía Thiệu Hiển.



Nam sinh đã hiểu, trong ba người này hẳn Thiệu Hiển là "người cầm đầu", vì vậy cười nói với Thiệu Hiển: "Xin chào, tôi tên là Triệu Tư Khâm, số báo danh 07."



Thiệu Hiển biết Triệu Tư Khâm.




Thiệu Hiển suy nghĩ một chút, vẫn nhắc nhở cậu một câu: "Bác Tiền với dì Uông từng trải qua cuộc sống khổ cực mà gắng gượng đi lên, cậu bình thường cũng phải chú ý tới sức khỏe của bọn họ, nhớ hàng năm đi kiểm tra sức khoẻ một lần để cho an tâm."



"Được." Tiền Văn Kiệt yên lặng ghi vào trong lòng.



Gần đây tinh thần của ba đúng là không tốt lắm, có thời gian phải đi bệnh viện kiểm tra một chút.



Chơi mấy trận game xong, Tiền Văn Kiệt rất tự giác đặt máy xuống, nghiêm túc nói: "Hiển Hiển, Bách Châu, chúng ta cùng làm bài tập đi."



Cậu có hứng thú học tập đương nhiên Thiệu Hiển sẽ không từ chối.



Ba người học tập nửa ngày xong, dì Tôn lên lầu gõ cửa gọi bọn họ xuống ăn cơm.



Tiền Văn Kiệt tính ra đáp án, từ bên trong đề bài rút ra kinh nghiệm, duỗi hai tay vươn mình một cái, cánh tay phải lại bị người nào đó vỗ xuống.



Cậu quay đầu nhìn Trần Bách Châu, "Sao cậu cứ thích đánh tôi thế?"



Trần Bách Châu lạnh nhạt liếc cậu ta một cái, "Sẽ đụng phải Hiển Hiển."



"Này này sao cậu phải như thế nhở, " Tiền Văn Kiệt trợn mắt lên, một đôi lông mày rậm tràn ngập khó chịu, "Tôi chỉ lười biếng duỗi người ra thôi, coi như có đụng tới Hiển Hiển thì sao hả? Hiển Hiển sẽ không hèn mọn ghi thù, cả ngày cậu cứ thích so đo sức lực làm gì hả?"



Thiếu niên tính khí thất thường, sẽ có lúc chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà tranh chấp, Thiệu Hiển đã quen, liền đứng ở bên cạnh yên lặng quan sát.



Trần Bách Châu nhìn cậu ta, chậm rãi mở miệng nói: "Cậu cũng biết rồi, Hiển Hiển rất dễ bị thương."



"Ha, " Tiền Văn Kiệt vén tay áo lên, "Ờ thì dễ bị thương, tôi chạm nhẹ thôi thì đã sao? Trần Bách Châu cậu lo bò trắng răng rồi đấy cậu biết chưa?"



Thiệu Hiển không nói mở cửa phòng, "Còn không mau đi xuống ăn cơm, nguội hết bây giờ."



Trần Bách Châu nghe lời đi theo hắn xuống lầu.



"Hiển Hiển, cậu phân xử thử xem đi, " Tiền Văn Kiệt cũng xuống dưới, không tha thứ nói, "Bao nhiêu lần rồi, tôi có thể chịu đựng được đến hôm nay đã là bao thành quả cố gắng rồi đó. Bình thường tôi muốn khoác vai cậu bạn học Trần Bách Châu đây cũng không cho, bây giờ lại càng ngày càng quá đáng."



Thiệu Hiển cũng cảm thấy kỳ quái, không khỏi nhìn về phía Trần Bách Châu.



Trần Bách Châu nhàn nhạt nói: "Sợ cậu ta đè lên cậu."



"Làm như tôi là còn heo ấy." Tiền Văn Kiệt phẫn uất trong lòng, rõ ràng là cậu ta quen được Hiển Hiển trước, họ Trần kia dựa vào cái gì mà độc chiếm cậu ấy?



Cậu không cam lòng!



"Như vậy đi, tôi thấy bên ngoài tuyết rơi khá dày, cơm nước xong chúng ta chơi ném tuyết, cho hai người giải quyết chút năng lượng dư thừa."



Thiệu Hiển vừa ăn cơm vừa đề nghị.



"Ý hay đó!"



Tiền Văn Kiệt khiêu khích liếc mắt nhìn Trần Bách Châu, cấp tốc ăn cơm, nhất định lát nữa ông đây sẽ dạy cho tên họ Trần nhà ngươi một bài học khó quên.



Trần Bách Châu cụp mắt, không thèm cho cậu ta một ánh mắt.



---



Ka: từ ngày nghỉ dịch tui sống giờ Mỹ mí cô ạ (。ì _ í。)