Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 30 :

Ngày đăng: 12:36 30/04/20


Edit: Hamster không thích ăn hạt dưa VnLucky3



Beta: Kitto Katto



- --



Tuyết đã rơi khá dày, bao bọc lên toàn bộ khu vườn của Thiệu gia một lớp áo băng tuyết tuyệt đẹp.



Ba người mang giày đi tuyết, lưu lại trong vườn từng đường từng đường dấu chân.



"Hiển Hiển, cậu phải làm trọng tài cho tôi, " Tiền Văn Kiệt hăng hái, "Hôm nay tôi nhất định phải trừng trị tên Trần Bách Châu này!"



Thiệu Hiển cười cười nhìn về phía Trần Bách Châu.



Đứa nhỏ sắc mặt trầm tĩnh, bờ môi khẽ mím. Có lẽ là tại gió lạnh đang càn quấy, hai má cậu cóng đến trắng bệch, chóp mũi màu đỏ nhạt, tóc đen da trắng, càng nhìn càng giống người tuyết óng ánh long lanh.



Thật ra còn rất đẹp.



"Nếu muốn tôi làm trọng tài, vậy tôi sẽ ra quy tắc của trò chơi, người phạm quy không chỉ bị xử thua mà còn phải nhận phạt nữa."



Thiệu Hiển nói, bẻ một cái cành khô, vẽ xuống nền tuyết hai khu vực  hình chữ nhật, dùng để hạn chế bọn họ.



"Lúc các cậu chiến nhau, chỉ được di chuyển ở trong khu vực này, một khi bước ra ngoài, trận đấu lập tức kết thúc. Trừ cái này ra, bóng tuyết cũng không được ném trúng đầu, trúng đầu trừ một điểm. Trúng những nơi khác của đối phương, cộng một điểm. Tôi sẽ tính điểm cho các cậu. Thời gian là mười phút, bây giờ bắt đầu."



Hắn vừa dứt lời, Tiền Văn Kiệt liền cúi người nặn một quả bóng tuyết, khí thế ngang nhiên mà ném về phía Trần Bách Châu!



Trần Bách Châu đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết.



Cậu linh hoạt né tránh, cũng tiện tay bốc lên một quả bóng tuyết, nhanh như cắt* xoay người, ném thẳng về phía Tiền Văn Kiệt.



*Nguyên văn là "sét đánh không kịp bịt tai": thể hiện tốc độ hành động cực nhanh, cực mạnh.



Bóng tuyết ham hố trúng ngay cái mông của Tiền Văn Kiệt, Thiệu Hiển cười vui vẻ cộng cho Trần Bách Châu thêm một điểm.



Tiền Văn Kiệt căm giận gào thét, cùng Trần Bách Châu càng ném càng vui.



Thời niên thiếu đúng là tuổi có sức sống mạnh mẽ nhất, dù cãi vã đánh nhau, cũng chỉ bởi vì sức lực quá mức dồi dào, không chỗ phát tiết thôi.



Qua mười phút, hai người đều ngoan cố không bước ra khu vực quy định, Thiệu Hiển lập tức kêu ngừng.



Hai người tạm dừng đối chiến, đều nhìn về phía Thiệu Hiển, chờ đợi "thành tích" của mình.



Thiệu Hiển lay nhẹ bản ghi chép trong tay, cười híp mắt nói: "Tự mình qua đây xem đi."



Tiền Văn Kiệt chạy sát vào hắn, ngó đầu nhìn lên, nhất thời cực kì không cam lòng, căm giận trừng mắt về phía Trần Bách Châu, "Sao thế được!"



"Sao hả, không tin công chính minh bạch của tôi chứ gì?" Thiệu Hiển dùng bản ghi chép vỗ nhẹ vào cái đầu to của cậu ta, hừ cười một tiếng.



Trần Bách Châu chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thiệu Hiển, cũng không để ý điểm số cuối cùng là bao nhiêu, nhàn nhạt nói: "Có chơi có chịu."



"Cược là gì cơ?" Tiền Văn Kiệt kinh ngạc, "Chúng ta đâu có bàn phần thưởng đâu?"
1 vạn trong mắt bọn họ cũng không gọi là nhiều, nhưng đây là tiền chân chính thuộc về mình, Tiền Văn Kiệt quý như bảo bối.



“Dì Uông không nói giữ hộ cậu sao?” Thiệu Hiển không khỏi hỏi.



Tiền Văn Kiệt vui tươi hớn hở nói: “Mẹ tôi nói, tôi đã trưởng thành rồi, cần phải biết tiết kiệm tiền, đây là tiền để sau này cưới vợ của tôi.”



“1 vạn không đủ cưới vợ đâu.” Thiệu Hiển không nhịn được đả kích cậu ta.



Theo lý thuyết, Tiền Bút Sáp yêu thích cái đẹp, bản thân cậu lại thuộc hạng cao phú soái, có cả đống gái xinh muốn gả cho cậu ta, tìm vợ hẳn là rất dễ dàng, nhưng kiếp trước cậu ta vẫn không kết hôn, thật sự khiến người khác khó có thể tin.



“Tôi có thể tiếp tục tiết kiệm! Mẹ tôi nói về sau sẽ không lấy tiền mừng tuổi của tôi nữa, ha ha.”



Tiền Văn Kiệt tỏ ra vẻ không bị đả kích chút nào.



Trần Bách Châu bỗng nhiên lên tiếng: “Còn năm năm nữa là mười tám tuổi, tích cóp được 5 vạn, kha khá.”



Tiền Văn Kiệt: “……”



Chết rồi! Nói như vậy hình như thật sự không đủ để cưới vợ!



Làm sao mới có đủ tiền cưới vợ đây? Nếu có thể không cưới thì tốt rồi.



“Bút Sáp, tiền đó cậu có thể tiết kiệm, đừng mang ra ngoài tiêu lung tung, ” Thiệu Hiển nghiêm túc nói, “Chờ tốt nghiệp Đại học xong sẽ cần phải tiêu rất nhiều tiền, muốn thực hiện ước mơ thì không thể thiếu tiền.”



Nói đến ước mơ Tiền Văn Kiệt lập tức trở nên nghiêm túc.



“Hiển Hiển cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng tiết kiệm tiền!” Cậu nắm tay tuyên thệ.



Cười đùa ầm ĩ xong, ba người bắt đầu tĩnh tâm học tập.



Nhưng chẳng được bao lâu, Tiền Văn Kiệt đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhịn không được hỏi: “Hiển Hiển, Bách Châu, hai cậu được bao nhiêu tiền mừng tuổi?”



“Đại khái là…… gấp mười lần cậu.” Thiệu Hiển nghiêm túc khoa trương nói.



Tiền Bút Sáp không chút do dự tin như đúng rồi, cậu ta kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, “Nhiều như vậy sao? Dì với bác không sợ cậu tiêu tiền lung tung à?”



“Tôi tiêu tiền lung tung hồi nào?” Thiệu Hiển liếc cậu ta một cái.



Trần Bách Châu không nhịn được cong lên khóe môi, hóa ra Hiển Hiển cũng biết nói dối.



“Một năm mười vạn, năm năm…” Tiền Văn Kiệt nuốt nước miếng, vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị nói, “Nói như vậy hai cậu chắc chắn sẽ cưới vợ sớm hơn tôi rồi!”



Thiệu Hiển: “……”



Thật ra nói như vậy cũng chưa chắc, dù sao kiếp trước ở phương diện cưới được vợ, ba người bọn họ đều "chưa phân thắng bại".



+++



Ka: Đừng để ý dấu sao, tui thích làm màu ở những chương hàng chúc thoi (๑-﹏-๑)