Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 31 :

Ngày đăng: 12:36 30/04/20


Edit: Kitto Katto



- --



Kỳ nghỉ đông qua đi, năm học thứ ba ở trường Trung học sắp kết thúc, chuẩn bị chào đón một năm học mới đầy thăng trầm.



Bài thi bay tán loạn như tuyết trắng, các học sinh múa bút thành văn, lưu lại trên bài thi những vết mực đen, chờ giáo viên phê duyệt.



Thiệu Hiển làm xong bài thi toán trong nửa giờ, Trần Bách Châu cũng đồng thời dừng bút.



Hai người nhìn đối diện nhau một giây, đều đứng dậy nộp bài.



Buổi chiều còn phải thi hai môn cuối, làm xong bài thi là có thể tan học, thời gian còn lại cứ tiếp tục ngồi ở trong phòng học thì thật lãng phí.



Học sinh trong lớp đã sớm quen với việc đó, thậm chí còn nghĩ, lát nữa cũng sẽ đến Tiền Văn Kiệt và Hách Lộ đừng lên rời phòng học.



Quả nhiên không bao lâu sau, hai người cũng nộp bài thi rồi rời khỏi phòng học.



Chưa tới giờ tan học nên cổng trường cũng chưa mở, bốn người đành ngồi trên hàng ghế ở sân vận động của trường ôn tập, cùng nhau đọc sách làm bài.



Lát sau, chuông tan học vang lên, trường học yên tĩnh nhanh chóng náo nhiệt lên trong nháy mắt.



Còn hai tiết cuối cùng, có học sinh đeo cặp sách đi về phía sân vận động, hẳn là đến để học tiết thể dục.



Mấy người Thiệu Hiển vẫn rất có tiếng ở trong trường, dù sao đều là trai xinh gái đẹp, học nhảy cấp, thành tích vẫn luôn đứng hàng đầu cho nên đa số học sinh và giáo viên trường đều biết bọn họ.



Thấy bọn họ đang ngồi ở chỗ này đọc sách làm bài, không nhịn được liếc nhìn mấy lần.



Cách đó không xa, có hai ánh mắt oán giận lia tới.



"Thôi Hàng, mày có muốn báo thù không?" Trần Dục giật vạt áo đồng phục học sinh được giặt đến trắng bệch của cậu ta, hừ lạnh một tiếng hỏi.



Từ khi Trần Xương Kiến vào trại giam, Trần gia liền nhanh chóng tan hoang phải rời khỏi khu biệt thự.



Trên pháp luật Trần Dục chuyển cho Bách Mỹ Quyên nuôi nấng. Nhưng Bách Mỹ Quyên cũng chẳng có mấy năng lực sinh tồn, thậm chí cô ta còn không bằng được Trần Dục.



Hai con người, hai tâm lý dị dạng cùng sống dưới một mái nhà, chẳng thể tưởng tượng được sẽ phát sinh ra chuyện gì.



Trần Dục vóc người cao lớn, Bách Mỹ Quyên căn bản đánh không lại hắn, chỉ có thể cả ngày chịu hắn bắt nạt.



Không phải là cô ta không muốn phản kháng, nhưng mỗi lần bị Trần Dục uy hiếp cô ta cũng đành chịu.



Dù sao thời kì thụ án của Trần Xương Kiến cũng mất mấy năm, mấy năm sau ông ta ra tù, có lẽ cô ta vẫn phải dựa dẫm vào cha con Trần gia, cho nên cô ta không thể không khuất phục.



Mất đi sinh hoạt xa hoa phú quý, Bách Mỹ Quyên đã không còn ngăn nắp xinh đẹp như trước nữa, không người nào thèm để ý đến cô ta.



Dù sao con gái trẻ đẹp chỗ nào chả có, ai sẽ còn quan tâm đến một "bông hoa tàn ít bướm", không còn là một người con gái nguyên vẹn chứ?



Cô ta cũng sẽ không bao giờ tìm được mối ngon như Trần Xương Kiến, cho nên cô ta chỉ có thể yên lặng chịu đựng.



Sau vụ việc kia Thôi gia cũng ngày càng đi xuống, Thôi Hàng từ một đứa con nhà giàu biến thành một đứa nghèo hèn, lòng cậu ta cũng phẫn hận không hề kém cạnh Trần Dục.



Nhưng mà cậu ta bất lực, nói thẳng ra là sợ.




Thứ cho hắn vì kiến thức nông cạn, thật sự chưa từng thấy loại trái này.



Đề tài này Tiền Văn Kiệt đáp rất nhanh, cậu ta lập tức giải thích: "Cái này gọi là quả dâu, ngọt lắm, cơ mà tôi cảm thấy mùi vị cũng hao hao giống quả anh đào."



Thiệu Hiển còn không nhớ vị quả anh đào như thế nào, nhân tiện nói: "Con muốn nếm thử cái này, mẹ, dì Uông, chúng ta hái một chút được không ạ."



Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân tự nhiên cười đồng ý.



Ba đứa trẻ không còn thấp nữa, hoàn toàn không cần hai vị mama hỗ trợ, Trần Bách Châu và Tiền Văn Kiệt kéo thấp cành cây xuống, tiện cho Thiệu Hiển hái dâu, đặt vào giỏ trúc của Thái Nhã Lan.



Có quả đỏ thắm, có quả hồng hồng, thoạt nhìn rất đẹp.



Trần Bách Châu vốn đang lo Thiệu Hiển hái khổ cực, nhưng chỉ thấy hắn tràn đầy phấn khởi, liền không quấy rầy hắn nữa còn hái được "trái vui vẻ" từ hắn.



Đương nhiên, Thiệu Hiển cũng không quên thay cho hai tên bạn thân.



Ba người thay phiên nhau hái, rất nhanh hái được đầy nửa cái giỏ trúc.



Sau khi thu hoạch đủ, năm người liền tìm mục tiêu kế tiếp.



Trong đất trồng dưa lưới, vỏ hiện ra màu vàng nhạt, mùi vị rất là thanh, bọn họ đang định hái năm trái, tối về một người một trái.



Tiền Văn Kiệt mắt tinh, phát hiện một người dáng dấp đoan chính, liền định hưng phấn chạy tới chào hỏi, lại bị người kia nhanh chân đến trước.



"Chờ đã!" Anh hai bước gộp ba, cấp tốc chạy tới.



Người đang ôm trái dưa là một nam sinh, dung mạo rất anh tuấn, còn có chút quen mặt.



Tiền Văn Kiệt kinh ngạc, chỉ thấy nam sinh phía trước lộ ra một nụ cười soái khí.



"Thật là đúng dịp, lại gặp mặt."



Thiệu Hiển và Trần Bách Châu cùng nhau đến gần, lên tiếng chào hỏi.



"Triệu Tư Khâm, cậu cũng tới đây chơi hả?"



Triệu Tư Khâm không nhịn được liếc mắt nhìn Trần Bách Châu, sau đó trả lời Thiệu Hiển: "Tôi tới nhà bạn chơi, nhà cậu ấy ở trong này."



Anh nói xong, hướng về phía nam sinh cách xa mấy mét ở ngoài hô một tiếng.



"Đỗ Trạch cậu tới đây đi, tôi tìm được dưa rồi này!"



Trong lòng Thiệu Hiển nhất thời kinh ngạc, không khỏi men theo tầm mắt của anh nhìn sang.



Chỉ thấy một nam sinh đứng thẳng lưng, mặt hướng về bên này, lộ ra một nụ cười có chút ngượng ngùng, tướng mạo rất là thanh tú.



Nếu như hắn nhớ không lầm, ở kiếp trước, Triệu Tư Khâm có một người yêu đồng tính, hình như chính là họ Đỗ.



- --



Ka: Nghỉ dịch ở nhà đọc truyện nha mọi ngừi, không cần đi đâu hớttt