Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người
Chương 32 :
Ngày đăng: 20:30 26/05/20
Edit: Sữa bệ hạ (lapel123)
Beta: Ka quý phi
*°*
Nam sinh thanh tú chậm rì rì đi tới, đầu tiên là nhỏ giọng chào hỏi ba người Thiệu Hiển, sau đó nhìn dưa trong tay Triệu Tư Khâm, khen một câu: "Quả dưa này ngon đó."
Tiền Văn Kiệt lục lọi tứ phía trong đầu, rốt cuộc cũng nhớ ra là Triệu Tư Khâm, nên cũng không chấp nhặt gì vụ dưa bở nữa, khách khí nói: "Nếu là cậu hái được thì nó là của cậu."
"Không sao, trái dưa này chắc chắn là rất ngọt, lát nữa chúng ta có thể ăn cùng nhau." Triệu Tư Khâm thẳng thắn nở nụ cười.
"Đúng rồi, các cậu ở lại chỗ nào? Để tối tôi với Đỗ Trạch sẽ đi tìm các cậu chơi."
Tiền Văn Kiệt chỉ khu dân cư cách đó không xa: "Chính là tòa nhà bên kia, phía bên ngoài lát gạch sứ màu đỏ."
"Thật là khéo quá." Triệu Tư Khâm hơi nhíu mày "Tôi cũng ở chỗ đó, chỗ đó chính là nhà của Đỗ Trạch."
Anh nói xong đưa cánh tay rắn chắc của mình ôm lấy cổ Đỗ Trạch, thành công làm Đỗ Trạch ngượng hết cả mặt, giới thiệu cậu với ba người Thiệu Hiển: "Đây là anh em tốt của tôi, Đỗ Trạch, là người đứng top đầu trong trường bọn tôi, cực lợi hại đó nha."
Xong, lại giới thiệu ba người Thiệu Hiển cho Đỗ Trạch.
Đỗ Trạch cũng không biết ba người trước mặt gia cảnh ra sao, chỉ chân thành cười nói: "Sáng sớm nay ba tôi có nói với tôi trong nhà có khách đến, không ngờ lại là các cậu, nếu có gì bất tiện cứ nói với tôi, tôi..."
"Làm gì có cái gì bất tiện chớ? " Triệu Tư Khâm cắt ngang " Hoàn cảnh nhà cậu cái gì cũng tốt, bọn họ cũng không phải thuộc dạng yếu ớt đâu mà, đúng không?"
Thiệu Hiển cảm thấy được niên thiếu Triệu Tư Khâm này rất thú vị, gật đầu cười nói: "Đúng vậy, Đỗ Trạch nhà cậu rất tốt, không có gì bất tiện cả."
Được khách hàng khen ngợi, Đỗ Trạch tất nhiên là rất vui vẻ, không biết là vì trời nóng hay vì thẹn thùng mà trên mặt hiện lên một lớp hồng hồng "Vậy thì tốt."
Cậu nói xong, nhẹ nhàng thoát khỏi cánh tay của Triệu Tư Khâm, nhỏ giọng nói: "Chúng ta cùng nhau hái dưa nào."
Lúc Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân nhìn thấy bọn nhỏ đang chơi vui vẻ, liền không đi đến quấy rối, chỉ ở xa quan sát.
Chơi đùa một buổi trưa, toàn thân Thiệu Hiển đã dính đầy bùn đất, giày và ống quần cũng đều dính bẩn, trên người còn có mùi mồ hôi.
Mấy người cùng nhau trở lại nhà của Đỗ Trạch, lần lượt tắm rửa sạch sẽ xong đều mặc quần áo rộng rãi, ngồi trong sân.
Ngẩng đầu lên, còn có thể nhìn thấy một góc trời rộng lớn. Đỗ Trạch bưng một đĩa lớn dưa đã cắt gọn gàng đi tới, Triệu Tư Khâm nhìn thấy cậu, lập tức đứng dậy, dành lấy dĩa dưa, quát khẽ: "Tay cậu hôm qua vừa mới bị thương xong, không biết đau hay sao hả?"
Bị anh quở trách, Đỗ Trạch cũng không tức giận, trên mặt vẫn mang theo nụ cười có phần ngại ngùng.
Trong mắt người khác, Triệu Tư Khâm là trọng tình nghĩa, biết quan tâm người khác, nhưng mà đối với người đã biết anh từ trước như Thiệu Hiển lại có thể thấy được trong không khí đó tràn ngập mùi chua chua ngọt ngọt.
Tuy rằng Triệu Tư Khâm vẫn còn nhỏ, chưa hiểu được gì, nhưng trong tiềm thức anh vẫn đau lòng cho Đỗ Trạch, đường đường là một tiểu thiếu gia nhà giàu lại có thể tỉ mỉ săn sóc như vậy thì có thể thấy được Đỗ Trạch rất quan trọng trong mắt anh.
Tiếc là Triệu đại thiếu tuổi còn nhỏ, còn chưa phân biệt rõ ràng tình bạn và tình yêu.
"Vậy là được, ngày mai chúng ta chơi cái đó đi, tôi lái, cậu dẫn đường." Lúc nói chuyện, trong mắt anh tràn đầy mong đợi.
Thiệu Hiển: "..." Quá rõ ràng.
Thôi, cứ để Triệu Tư Khâm hưởng thụ thế giới hai người này đi.
Kết quả hắn còn chưa kịp mở miệng, Tiền Văn Kiệt đã chen vào: "Hiển Hiển, chúng ta cũng đi đi!"
Cậu ta rõ ràng đang chọc tức Triệu Tư Khâm.
"Cậu đèo Đỗ Trạch, tôi đèo Hiển Hiển, xem ai đi nhanh hơn."
Triệu Tư Khâm nhìn Tiền Văn Kiệt còn thấp hơn mình một mẩu, đồng tình thở dài, "Xét theo tuổi thì cậu nhỏ hơn tôi hai tuổi, ngày mai chấp cậu đi trước 500m."
"Không cần!" Tiền Văn Kiệt ngang ngược nói xong, trực tiếp chạy vào trong phòng, từ chối tiếp tục lời qua tiếng lại.
Thiệu Hiển bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Trần Bách Châu, hắn cũng không muốn ngồi sau xe của Bút Sáp bé nhỏ đâu.
Hôm sau, ăn điểm tâm xong, Thiệu Hiển chào tạm biệt người lớn, liền cùng nhau ra ngoài chuẩn bị cho cuộc thi đấu xe đạp đôi này.
Vì thỏa mãn bạn nhỏ nhà mình, Thiệu Hiển không thể làm gì khác ngoài ngồi lên yên sau xe đạp của Tiền Văn Kiệt.
Trần Bách Châu thì lại yên lặng đi xe đạp thường bám sát phía sau.
Triệu Tư Khâm và Tiền Văn Kiệt đều liều mạng đạp, Đỗ Trạch và Thiệu Hiển cũng bất đắc dĩ mà đạp theo.
Hai bên nhất thời đều không phân thắng bại.
Nhưng cuối cùng Triệu Tư Khâm cũng vẫn là ăn được nhiều hơn Tiền Văn Kiệt hai năm sự chịu đựng, cũng cao hơn khá nhiều, sau một quãng thời gian, liền bỏ xa Tiền Văn Kiệt luôn rồi.
Mặc dù Thiệu Hiển có bỏ sức ra đạp, cũng không làm nên chuyện gì.
Hắn cũng chẳng có mấy ước ao chiến thắng, chỉ đơn giản là không muốn Tiền Văn Kiệt không thất vọng mà thôi. Thắng được là việc không tưởng, có cố gắng hơn nữa cũng phí công.
Mắt thấy Triệu Tư Khâm và Đỗ Trạch càng ngày càng xa, Tiền Văn Kiệt mệt đến thở dốc, chậm rãi đạp tới.
Thiệu Hiển không qua nỗ lực, quay đầu nhìn Trần Bách Châu.
Bạn nhỏ này vẫn đang lẳng lặng đi theo bọn họ, thấy mình nhìn qua, lập tức lộ ra mấy phần ý cười.
Cười rất dễ nhìn, mà lại có chút cô đơn tĩnh mịch.
Thiệu Hiển tự nhiên lại sinh ra tia đau lòng, thấy Tiền Văn Kiệt không muốn tiếp tục nữa, liền quyết đoán kéo cậu ta xuống, hỏi Trần Bách Châu: "Bút Sáp mệt rồi, hai ngươi đổi cho nhau một chút được không?"
Đôi mắt Trần Bách Châu đột nhiên sáng ngời, "Được."