Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 33 :

Ngày đăng: 20:30 26/05/20


Edit: Kitto Katto



*°*



Cơn gió nhẹ nhàng chậm chạp lướt qua bên tai, Tiền Văn Kiệt đạp xe một mình, cảm nhận được loại cô độc đã lâu không gặp.



Hai tên bạn thân (ai nấy lo) của cậu đã cưỡi chiếc xe đạp đôi đi mất, đã cách cậu rất xa.



Còn lại một mình cậu, thở hổn hển đạp bàn đạp, hướng về phía hai bóng lưng hài hòa đẹp đẽ kia mà đuổi theo.



Xe đạp đôi rất tiện lợi, một người đạp, một người có thể ngắm phong cảnh.



Vừa nãy Thiệu Hiển vì giúp Tiền Văn Kiệt mà hai cái chân đã dùng sức quá độ, bây giờ có chút ê ẩm, may là có Trần Bách Châu thay phiên cho Tiền Văn Kiệt, hắn mới có thể ngồi ở phía sau ngắm phong cảnh.



Thiếu niên ở trước mặt mặc quần áo rộng rãi thường ngày, vì hơi khom lưng nên quần áo thoáng dính sát vào phía trước, phác hoạ ra đường viền bả vai.



Vì tốc độ xe không chậm, gió tập chung vào bụng thiếu niên làm quần áo xung quanh phồng lên.



Trần Bách Châu nhìn qua có chút gầy gò, Thiệu Hiển là biết rõ nhất, trải qua mấy năm rèn luyện, thể trạng của đứa nhỏ đã không còn quá gầy yếu như khi còn bé nữa.



Nếu bàn về thể lực, có lẽ Trần Bách Châu hoàn toàn có thể vượt qua Tiền Văn Kiệt.



Thiệu Hiển không thể so với được, không quan tâm là rèn luyện bao nhiêu, cơ bắp trên người đều chỉ có một lớp mỏng manh, thể lực cũng không thấy tăng.



Đại khái là trời sinh thể chất đã như vậy, có lúc cũng thật bất đắc dĩ.



Chắc là Trần Bách Châu có bộ gen di truyền của người phương Tây cho nên chỉ cần đầy đủ dinh dưỡng và rèn luyện cân bằng, thể trạng của cậu tuyệt đối sẽ không yếu.



Như vậy cũng tốt, đã như thế, đến khi cậu về lại Phó gia cũng coi như có chút võ để tự bảo vệ, Thiệu Hiển nhìn chăm chú vào phía sau lưng Trần Bách Châu, vui mừng nghĩ.



Dù sao cũng đã ở chung với đứa nhỏ mấy năm, về mặt tình cảm thì vẫn không nỡ bỏ.



Hắn tự mình nuôi đứa nhỏ, Phó gia dựa vào cái gì mà mang cậu về cái ổ sói ăn thịt người kia?



Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được hỏi một vấn đề, đây là câu hỏi hắn vẫn luôn giấu ở trong lòng.



"Bách Châu, nếu có một ngày, ba ruột của cậu thật sự tìm đến thì cậu có muốn đi cùng ông ấy không?"



"Không muốn."



Trả lời kiên định như chặt đinh chém sắt.



"Tại sao?" Thiệu Hiển không khỏi hỏi.



Thiếu niên ngồi ghế trước trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Tôi không quen biết ông ta."



Không có tình cảm, thì tại sao lại muốn đi cùng chứ?



Thiệu Hiển ngơ ra vài giây, lại hỏi: "Nếu như ông ta cưỡng chế bắt cậu phải về nhà ông ta thì cậu sẽ làm thế nào?"



Lần này Trần Bách Châu lại trầm mặc càng lâu hơn, lúc lâu sau, gió mới đem câu trả lời của cậu vào tai Thiệu Hiển.



"Cậu muốn tôi về với ông ta sao?"
"Hai ngươi thi được bao nhiêu điểm?"



Cậu ta nhả hạt vải ra, thuận miệng hỏi.



Vừa dứt lời, chuông điện thoại ở phòng khách Thiệu reo lên, Thiệu Hiển đứng dậy đi nghe.



Trong loa truyền đến giọng nói kích động của giáo viên chủ nhiệm: "Là Thiệu Hiển đúng không? Chúc mừng em đã trở thành thủ khoa của kì thi! Cũng chúc mừng Trần Bách Châu đã dành được vị trí thứ hai!"



"Em cảm ơn thầy." Thiệu Hiển lễ phép đáp lại, nói thêm mấy câu liền cúp điện thoại.



Vừa nãy tiếng giáo viên chủ nhiệm có hơi to, Tiền Văn Kiệt đã nghe được rõ rõ ràng ràng, tay cậu ta vẫn đang cầm miếng dưa, khẳng định bây giờ dưa cũng bị doạ rơi mất.



Đương nhiên, không phải là cậu chưa chuẩn bị tâm lý, dù sao bình thường Thiệu Hiển và Trần Bách Châu cũng đều đứng top đầu, thi được thủ khoa thì tính làm gì?



Đầy đủ mười mấy giây sau, Tiền Bút Sáp mới tìm được tiếng nói của mình: "Hai người kém sau bao nhiêu điểm?"



"Một điểm." Thiệu Hiển trả lời.



Tiền Văn Kiệt nhìn Trần Bách Châu, nháy mắt tràn ngập cảm thông, "Chỉ một điểm thôi mà, quá đáng tiếc."



"Không đáng tiếc, Hiển Hiển vốn lợi hại nhất." Trần Bách Châu nghiêm túc nói.



Cậu thật tâm cho là như thế.



Thiệu Hiển quá mức ưu tú, cậu làm trợ thủ vẫn còn thiếu rất nhiều.



Trần Bách Châu nói, ngược lại làm cho Thiệu Hiển cảm thấy có chút chột dạ.



Hai người kém nhau điểm Ngữ văn.



Môn Ngữ văn này, xét về trình độ thì không nói được, vẫn là nhờ vận may thôi. Thiệu Hiển cao hơn Trần Bách Châu một điểm Ngữ văn, chắc cũng chỉ có thể nói là vận may quấy phá thôi.



Hơn nữa hắn còn trọng sinh, luôn cảm thấy thắng mà không vẻ vang gì.



Trong lòng Thiệu Hiển, Trần Bách Châu mới hoàn toàn xứng đáng làm thủ khoa.



"Hiển Hiển thực sự rất lợi hại." Tiền Văn Kiệt cũng bắt đầu thổi phồng mũi, "Từ nhỏ tôi đã cảm thấy Hiển Hiển không giống những người khác, thấy không, tôi quả là rất có mắt nhìn người mà!"



Cậu thật tâm cảm thấy việc khiến cậu vui nhất từ nhỏ đến giờ chính là kết thân với Thiệu Hiển, làm bạn với Trần Bách Châu.



Tuy rằng cậu hay bị hành vi chăm nhau của hai người mà sinh ra loại cảm giác no bụng khó giải thích, nhưng việc đó không thể ngăn cậu thật tâm yêu quý hai tên bạn thân.



"Không biết Hách Lộ thi thế nào rồi." Tiền Văn Kiệt nói thầm một câu.



Hách Lộ với người nhà quan hệ không tốt, bọn họ không thể gọi điện thoại hỏi người nhà họ Hách, Thiệu Hiển liền đề nghị: "Chúng ta đi tìm cậu ấy đi."



Đương nhiên, hắn muốn đi tìm Hách Lộ, không chỉ là để hỏi thành tích thi cử, mà hắn còn muốn nhờ Hách Lộ giúp một việc nhỏ.



*°*



Ka: sáng ra còn lơ mơ, mọi người thấy có lỗi thì báo cho Ka luôn nha, cảm ơn các cậu nhìuuuu (●´з")♡