Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 35 :

Ngày đăng: 22:25 27/06/20


Edit: Kitto Katto



*°*



Thiệu gia có một truyền thống, rằng trẻ con trong nhà chỉ được tổ chức sinh nhật đến năm mười tuổi.



Đương nhiên việc sinh nhật trước năm mười tuổi sẽ đều được người lớn trong nhà đứng ra tổ chức, còn những sinh nhật khác thì muốn tổ chức hay không thì tự làm tự quyết định.



Từ nhỏ đến lớn Trần Bách Châu chưa từng được tổ chức sinh nhật, sau khi đến Thiệu gia, vì muốn cậu có thể hòa đồng với trong nhà hơn mà Thái Nhã Lan đã tự mình tổ chức cho cậu hai lần sinh nhật, cũng coi như là đã phá lệ.



Thiệu Hiển cũng không có kinh nghiệm mua quà, hai lần trước đều trực tiếp mang Trần Bách Châu đến cửa hàng để cậu tự chọn, đúng là có hơi thô.



Quà năm nay hắn đã phải suy nghĩ rất lâu, mới nảy ra một ý này.



Sáng sớm hôm sau, tài xế Thiệu gia đưa Thiệu Hiển đến Quảng trường Thế Kỷ.



Hắn vừa xuống xe, liền thấy Hách Lộ và Tiền Văn Kiệt đứng trong bóng râm chờ hắn.



"Hiển Hiển, " Tiền Văn Kiệt vẫy tay về phía hắn, "Cậu còn gọi cả Hách Lộ nữa hả, dám gạt tôi!"



Thiệu Hiển cười nói: "Này không phải là để tránh việc bị Bách Châu biết chứ còn gì."



Hôm qua cậu có đưa cho Hách Lộ một tờ giấy, không phải là đề luyện mà là nhờ cô đi cùng để hỗ trợ.



"Cậu định mua quà gì vậy?"



Tiền Văn Kiệt suy nghĩ một đêm cũng không nghĩ nên mua gì, vấn đề quà cáp thật sự khiến người ta sầu nát óc.



Ba người cùng đi vào Trung tâm Thương mại, Thiệu Hiển trả lời: "Tôi định tự gắp một con gấu bông cho Bách Châu."



Tiền Văn Kiệt: "..."



Hiển Hiển, cậu có hiểu lầm gì về kỹ năng gắp thú nhồi bông của cậu không đó!



Nhìn ánh mắt cậu, Thiệu Hiển liền hiểu cậu đang suy nghĩ cái gì, cốc đầu cậu ta một cái, "Cho nên mới phải nhờ Hách Lộ tới giúp nè."



Từ sau lần đi khu trò chơi điện tử hồi nghỉ hè lớp Bốn đến bây giờ, bọn họ cũng đã qua lại đây chơi mấy lần.



Cơ mà Thiệu Hiển chưa có một lần gắp thú thành công.



Người từng chiêm ngưỡng trình độ của hắn - Tiền Văn Kiệt không khỏi dựng thẳng ngón tay cái: "Hiển Hiển cậu thật là dũng cảm! Lần này cậu biết tìm ngoại giao đúng người rồi đấy, bạn học Hách Lộ đây đúng là có tài nghệ cao cường."



Tuy rằng không sánh được với kỹ năng thiên phú của Trần Bách Châu nhưng trình độ gắp thú của Hách Lộ cũng khá là xuất sắc.



Thiệu Hiển muốn nhờ cô đứng bên cạnh để giảng dạy cho mình.



Một con gấu nhồi bông không có giá trị là mấy, mà Trần Bách Châu cũng không có thiếu tiền.



"Cơ mà nếu hôm nay cậu thật sự có thể thành công, thì bé gấu bông kia sẽ không hề tầm thường!"



Tiền Văn Kiệt cười hì hì, nóng lòng xem Thiệu Hiển.



"Cậu đã nghĩ được nên tặng gì chưa?"



"Chưa í, " Tiền Văn Kiệt chỉ chỉ cặp mắt tiều tụy của mình, "Cậu xem này, tối hôm qua tôi nghĩ đến mất ngủ luôn đó!"



"Còn có cái này nữa, " Tiền Văn Kiệt như hiến dâng vật quý mà nhét chú khỉ miệng rộng vào lồng ngực cậu, "Đây chính là thú nhồi bông Hiển Hiển tự tay gắp được, cậu cũng biết trình độ gắp thú của Hiển Hiển rồi đó, đây là con đầu tiên, cũng là con duy nhất, cậu không biết hôm đó Hiển Hiển đã bỏ ra bao nhiêu thời gian đâu, khổ cực lắm mới..."



"Bút Sáp, " Thiệu Hiển nghe đến có chút xấu hổ, liền ngắt lời cậu ta, "Bóng rổ của cậu cũng phải chọn rất lâu."



"Đúng đúng đúng!" Tiền Văn Kiệt vui rạo rực đưa quả bóng rổ tới, "Khi nào vào Cấp ba chúng ta cùng chơi bóng rổ đi!"



Trần Bách Châu ôm thật chặt chú khỉ miệng rộng, lại đưa tay nhận lấy bóng rổ, viền mắt dần dần toả nhiệt.



Thì ra hôm đó Thiệu Hiển gạt mình đi ra ngoài, là muốn đích thân gắp thú cho mình.



Hắn nhất định đã bỏ ra rất nhiều thời gian, cũng nhất định đã rất khổ cực.



Hôm đó quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.



Trần Bách Châu càng nghĩ càng cảm thấy mình thật âm u đê hèn, Thiệu Hiển tốt như vậy, mà mình còn vì chuyện đó mà khổ sở oan ức.



Thực sự là rất không nên!



Cậu mạnh mẽ nín chặt nước mắt, kéo lên một nụ cười cực kì nhạt, "Cảm ơn quà của các cậu."



Thiệu Hiển đốt nến, cắm lên bánh ngọt, cười nói: "Bách Châu, mau tới thổi nến đi, nhớ ước nha."



Trần Bách Châu ôm chú khỉ miệng rộng và bóng rổ, khom lưng thổi tắt nến.



Cậu nghĩ, cậu thật là may mắn.



Có lẽ khoảng thời gian u ám lúc trước chỉ là một loại tôi luyện thôi, chỉ cần kiên trì vượt qua, đưa tay ra là có thể chạm tới ánh sáng.



Bất kể là Thiệu Hiển hay là Tiền Văn Kiệt, đều đáng được người khác đối xử chân thành.



Ba người vui vẻ chơi một ngày, đến khi Tiền Văn Kiệt sắp về nhà, Trần Bách Châu bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Nếu cậu tin tưởng tôi, tôi có thể giúp cậu nhân đôi tiền mừng tuổi."



Tiền Văn Kiệt: "... Ý cậu là gì?"



Đối mặt với khiếp sợ và nghi vấn của cậu ta, Trần Bách Châu tiếp tục nói: "Cậu định tốt nghiệp Trung học phổ thông xong sẽ bắt đầu làm game thủ, khi đó cậu mới mười sáu tuổi, tiết kiệm cùng lắm là được 3 vạn* tiền mừng tuổi, có khả năng không đủ để gánh vách ước mơ của cậu."



*1 vạn tệ = 32.519.767,4 VNĐ (ba mươi hai triệu rưỡi á mọi người)



3 vạn tệ = 97.559.302,2 VNĐ (chín mươi bảy triệu...)



Cậu nói tới có lý, Tiền Văn Kiệt không khỏi hỏi: "Câu vừa nãy của cậu là sự thật?"



Thiệu Hiển đứng ở bên cạnh không khỏi cười rộ lên, "Bút Sáp, thật ra thì lời mà cậu nói với Hách Lộ cũng có câu đúng, lên Cấp ba tôi và Bách Châu đúng là không có nhiều thời gian."



Mấy năm qua Trần Bách Châu không ngừng tiếp thu kiến thức, nhưng không chỉ là kiến thức trong sách giáo khoa.



Thiệu gia có đầy đủ tài nguyên để cung cấp cho việc học của cậu, Thiệu Hiển cũng dốc lòng bồi dưỡng.



Hắn cũng định hè này sẽ bắt đầu thăm dò sâu hơn nữa.



*°*



"Chuyên" mục của bạn Ka



>> "Chuyên" edit trùng:(



Chuyện là gần đây tui mới biệt bộ này có nhà cũng edit và bạn ấy hoàn rồi:<



Nhưng! Nhưng tui sẽ không bỏ dở truyện bản edit của tui vì dù gì cũng đã đi đến tận đây rồi. Chuyện này mà còn không làm được thì sao có thể quyết tâm thi đỗ Đại học được!



Cơ mà tui lại thấy bản thân mình thật ích kỷ nên muốn hỏi ý mọi người:(



Hiện tại có bản edit hoàn rồi, các bạn còn ủng hộ tôi làm tiếp không vậy?:(