Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 36 :

Ngày đăng: 09:44 20/08/20


Edit: Kitto Katto



°*°



Tuần cuối cùng của tháng Tám, học sinh của Nhất Cao cần phải đi học hè, bắt đầu thời gian quân huấn trong hai tuần.



Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân đưa ba đứa nhỏ vào trường học.



"Hiển Hiển, Bách Châu, hay là tôi xin đổi ký túc xá nhở?" Tiền Văn Kiệt có chút ủ rũ, đây là lần đầu tiên cậu nhận ra, thành tích tốt và thành tích thấp hơn, lại khác nhau nhiều đến như vậy!



Ký túc xá của Nhất Cao được chia theo quy chế rất thẳng thắn, căn bản là dựa vào thành tích nhập học để sắp xếp, Tiền Văn Kiệt với Thiệu Hiển, Trần Bách Châu chênh lệch điểm một chút, không có duyên để cùng ở chung ký túc xá.



Kế hoạch ba người ở cùng ký túc xá cứ như vậy tan thành mây khói.



"Tôi không biết trường học có cho hay không." Thiệu Hiển bất đắc dĩ trả lời.



Hắn đương nhiên cũng muốn ba người ở cùng một phòng, cơ mà Nhất Cao quản lý rất nghiêm ngặt, khả năng cao sẽ không đồng ý.



Đang nói thì bọn họ cũng đã lên đến tầng ba.



"Phòng 301 ở bên phải, 304 thì ở ngay chếch đối diện phòng tôi và Bách Châu." Kiếp trước Thiệu Hiển cũng đã từng tới đây để tìm học trưởng mấy lần, vẫn còn khá là quen thuộc, "Bây giờ đi nhận ký túc xá trước đã, lát nữa lại cùng đi ăn cơm."



Ký túc xá chia thành hai bên chẵn lẻ, bọn họ cách rất gần nhau.



Thiệu Hiển mở cửa phòng 301, hai người bạn cùng phòng nữa vẫn chưa tới, bốn giường ngủ đều dán rõ tên.



Giường tầng và một cái bàn, chia đều hai bên trái phải.



Cậu và Trần Bách Châu là giường số một, hai cho nên giường nối liền nhau.



Thái Nhã Lan vốn định đến trải giường cho Thiệu Hiển nhưng lại bị Thiệu Hiển quyết đoán từ chối, không thể làm gì khác ngoài đứng ở một bên nhìn hai đứa nhỏ nhanh nhẹn thu xếp đồ đạc.



Mấy năm qua bà rất ít khi được kèm cặp Thiệu Hiển, không ngờ rằng quay đi quay lại, con trai mình đã lớn như vậy rồi.



Thiệu Hiển và Trần Bách Châu sắp xếp nửa tiếng mới xong mà hai vị bạn cùng phòng kia vẫn còn chưa tới.



Hắn tùy ý liếc mắt về phía đầu giường một cái, nhất thời kinh ngạc ở chỗ cũ.



Trần Bách Châu cũng thuận theo ánh mắt của hắn nhìn tới.



Một là Triệu Tư Khâm, một là Đỗ Trạch, thật là trùng hợp.



"Hiển Hiển, Bách Châu, tôi thu xếp xong rồi nè, " Tiếng Tiền Văn Kiệt trên hành lang vọng vào, "Chúng ta cùng đi ăn cơm đi!"



Mặc dù vì không được ở cùng một ký túc xá mà có chút buồn, nhưng dù sao cậu cũng mới bước sang một con đường mới, hơn nữa đây còn là lần đầu rời nhà ở lại trường, nên vẫn sinh ra mấy phần cảm giác mới mẻ, cả người đều đang rất hưng phấn.



Cơm nước xong, Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân căn dặn vài câu rồi mới lên xe rời đi.



"Hiển Hiển, bạn cùng phòng của các cậu là ai vậy?"



Ba người đang cùng đi về phía ký túc xá, Tiền Văn Kiệt hiếu kỳ hỏi.



"Triệu Tư Khâm với Đỗ Trạch, cậu cũng quen họ đó."



"Cái gì!" Tiền Văn Kiệt kinh ngạc thốt lên, "Không ngờ thành tích của bọn họ lại tốt đến như vậy."



Thiệu Hiển cười ha ha nói: "Đỗ Trạch là học sinh xuất sắc nhất trong lớp 9 - 7 đó."





Trong lúc tắm rửa, cậu nghe thấy cửa kí túc xá mở, dựa vào tiếng bước chân mà phán đoán, hẳn là Triệu Tư Khâm.



Triệu Tư Khâm rú lên bài hát đang được yêu thích, ngồi ở trước bàn.



Thấy ký túc xá hiện tại không ai, có người ở trong buồng tắm, anh liền trộm lấy điện thoại di động ra, đeo tai nghe lên, đầu tiên là kiểm tra mấy lần xem tai nghe có lộ âm hay không, lúc này mới giống như không thể chờ đợi được nữa mở ra một cái video, chờ người đang tắm kia đi ra anh tắt đi cũng chưa muộn.



Trần Bách Châu tắm xong, mở cửa ra rửa tay.



Cậu từ trước đến giờ vốn rón rén, Triệu Tư Khâm đã đắm chìm trong chiếc video, căn bản không phát hiện cậu đã chạy tới phía sau mình.



Trần Bách Châu vốn không để ý anh đang xem cái gì, ánh mắt chỉ là tùy ý thoáng nhìn, kết quả đột nhiên ngẩn người tại chỗ.



Trên màn hình điện thoại di động, những hình ảnh khó coi trực tiếp vọt vào tầm mắt của cậu, dần dần khắc sâu vào đầu óc cậu.



Nếu như là một nam một nữ, thì cậu sẽ không đến mức kinh ngạc như vậy.



Nam sinh bằng tuổi Triệu Tư Khâm căn bản đều đã tiếp xúc qua loại "phim" này.



Nhưng mà trong video, rõ ràng là hai người đàn ông.



Video tuy có chút mơ hồ, nhưng không khó nhìn ra, hai người đàn ông kia chính đang làm loại "chuyện đó", tình hình trận chiến còn tương đối kịch liệt.



Mà bản thân Triệu Tư Khâm lại hiển nhiên khá là kích động.



Trần Bách Châu chỉ cảm thấy máu toàn thân đều vọt lên trên mặt, nóng bỏng đến khó mà tin nổi.



Cậu quyết đoán quay người rời khỏi ký túc xá, nhẹ nhàng đóng cửa lại.



Sống lưng áp sát vào vách tường lạnh lẽo, nơi ngực cực nóng như thiêu như đốt nhất thời khó có thể dập được.



Ở nơi nào đó, khó chịu đến sắp nổ tung.



Đúng lúc này, Thiệu Hiển đột nhiên đi từ phòng 304 ra, liếc mắt liền thấy người đang dựa lưng vào vách tường, lông mày cau lại -  Trần Bách Châu.



"Cậu làm sao vậy?"



Hắn bước nhanh đến gần Trần Bách Châu, Trần Bách Châu lại đột nhiên lùi một bước, chủ động cách xa hắn.



Ánh đèn hành lang mờ tối, Thiệu Hiển cũng không chú ý xung quanh, chỉ biết là cậu hiện tại đang rất khó chịu.



"Mau vào ký túc xá."



Hắn nói xong, liền muốn kéo cánh tay Trần Bách Châu đi vào.



"Không, " Trần Bách Châu theo bản năng đẩy tay hắn ra, ánh mắt không dám đối diện với Thiệu Hiển, "Bây giờ đừng đi vào."



Thiệu Hiển trầm mặc mấy giây, giọng hắn ôn hòa lại u tĩnh trên hành lang càng vang to, "Rốt cuốc là cậu bị làm sao vậy?"



"Tôi chỉ hơi nóng, đi ra đây hóng mát." Trần Bách Châu nỗ lực đè xuống loại kích động nào đó, ngước mắt nhìn về phía Thiệu Hiển.



"Được thôi, vậy tôi đi vào trước."



Thiệu Hiển thấy cậu không muốn nói, liền cũng không hỏi nữa, đang định quay người mở cửa, lại bị một nguồn sức mạnh giữ chặt lấy tay.



Trên hành lang yên tĩnh, lời nói Trần Bách Châu nhạt nhòa, tựa hồ lộ ra một loại dùng hết toàn lực khắc chế cùng ẩn nhẫn.



"Đừng vào, trước tiên đừng vào."



°*°



Ka: Hậu thi ĐH là ốm vật vã, giờ mới ngoi lên đây được nè mọi ngừi oii



( TДT)